Chương 1606

Lục Sênh Hạ dẫn Tư Mã Ngọc Thanh đến phòng bếp học làm canh, cô ta nhất thời nổi giận, lật đổ nồi canh xuống, kết quả lại làm chân mình bị bỏng.

Hy Nguyệt nghĩ ngay đến bốn chữ: Tự làm tự chịu!

“Mẹ nhỏ hăng hái với phòng bếp quá rồi.”

“Không tìm đường chết thì không chết đâu.” Lục Lãnh Phong nhếch khóe miệng lên, cười nụ cười châm biếm lạnh lùng.

“Người ta có bùa hộ mệnh, chẳng chết được đâu.”

Hy Nguyệt đi đến trước quầy rượu, pha hai ly cocktail không độ, rồi đưa cho anh một ly.

“Tháng sau là hôn lễ của Phi cùng Đại Dao rồi, em đã dặn dò người ta thiết kế thiệp cưới. Mẹ Đại Dao đã nói rồi, sẽ không mời bất cứ người nhà họ Tư Mã nào hết, bà ta không muốn nhìn thấy người nhà họ Tư Mã, đặc biệt là Tư Mã Minh Thịnh cùng mẹ nhỏ.”

Lục Lãnh Phong lắc lắc ly rượu trong tay: “Phi kết hôn rồi, bố mẹ vợ cũng có thể yên tâm ở lại Thành phố Long Minh này rồi.”

Hy Nguyệt mỉm cười nói: “Bố em đã rút lui rồi, tuần sau sẽ qua đây.”

Tư Mã Ngọc Như bị bỏng chân, đương nhiên phải phân phòng ngủ với Lục Vinh Hàn.

Lục Vinh Hàn định đi sang phòng của bà Lục ngủ, lại phát hiện cửa phòng đã bị khóa rồi.

Lúc trước bà ấy luôn trông mong Lục Vinh Hàn có thể sang đây, nếu chưa đến mười hai giờ thì bà ấy sẽ không khóa cửa.

Nhưng bây giờ, bà ấy vừa vào phòng đã khóa kín cửa rồi, cũng chẳng trông mong người đàn ông kia nữa.

Lục Vinh Hàn muốn gõ cửa, nhưng tay nhấc lên rồi lại thả xuống, đứng ở cửa phòng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là chạy sang phòng bên cạnh ngủ.

Nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng học được các phương pháp khác nhau để dỗ Tư Mã Ngọc Như, để chọc cho cô ta vui.

Nhưng ông ta lại chưa từng đi dỗ dành bà Lục bao giờ, cũng không có cái thói quen này, bình thường đều là Bà Lục trăm phương ngàn kế lấy lòng ông ta, bám lấy ông ta.

Thế giới tình yêu nghiệt ngã như vậy đấy, người nào yêu trước, thì người đó hèn mọn.

Sáng ngày hôm sau, Lục Vinh Hàn đi đến vườn hoa.

Hy Nguyệt cùng Lục Lãnh Phong đang ngồi trong đình uống trà sớm với bà Lục.

Hai đứa nhỏ đang ngồi trong cái xe nôi, ôm bình sữa tự mình uống.

Nhìn thấy Lục Vinh Hàn, hai đứa vô cùng vui vẻ hô lên: “Ông nội!”

Lục Vinh Hàn cười cười bước tới, chào mấy đứa cháu của mình.

Bà Lục vốn đang nói cười với con trai con dâu, vừa nhìn thấy ông ta, nụ cười trên mặt đã dần dần tắt ngúm, dường như bị gió ban mai thổi bay đi vậy.

Bên trong đình đột nhiên trở nên yên ắng hơn.

Hy Nguyệt gắp một cái bánh chẻo thủy tinh cho Hứa Kiến Quân, thằng bé ăn xong rồi hỏi: “Ông nội, ông đã ăn sáng chưa?”

“Ông ăn rồi.” Lục Vinh Hàn cũng đã nhạy bén cảm giác được không khí trong đình đã thay đổi.

Ông ta vốn tưởng rằng, qua một đoạn thời gian, mọi thứ rồi sẽ khôi phục lại nguyên trạng.

Nhưng bây giờ xem ra, chuyện không hề đơn giản như ông ta nghĩ.

Sự xa cách giống như một vết thương vậy, muốn tạo ra nó thì rất dễ, nhưng muốn nó lành lại, phục hồi lại thì lại cần rất nhiều thời gian.