Chương 1608

Lục Lãnh Phong sặc đến mức hung hăng ho một trận, vừa uống xuống một ngụm sữa hạnh nhân, suýt chút nữa phun cả ra.

Cái này gọi là nằm không cũng trúng đạn à?

“Bố vẫn luôn trung thành, một lòng một dạ với vợ. Hơn nữa, cô ấy là vợ kết tóc của bố, bố cũng là chồng kết tóc của cô ấy, bất kể là thanh mai trúc mã hay là người đàn ông có duyên phận ngắn ngủn cũng không bì nổi với bố đâu.”

Trong làn gió, Hy Nguyệt cảm thấy một hàng quạ đen đang bay lượn trên đầu cô.

“Anh cứ yên tâm là được, em là người rất có trách nhiệm gia đình, anh là chồng của em, cho dù em không yêu anh cũng sẽ đặt anh lên đầu tiên, tuyệt đối không để bất cứ ai ngự trị trên anh, xâm phạm tôn nghiêm của anh. Đó cũng là nghĩa vụ cơ bản của một người làm vợ như em.”

Lời này không chỉ nói cho Lục Lãnh Phong nghe, cũng là nói với Lục Vinh Hàn nữa.

Đôi mắt sâu đen lạnh lùng của Lục Lãnh Phong lấp lánh trong ánh nắng mai.

Trừ một câu, còn lại anh đều nghe rất êm tai.

“Vợ à, anh cũng như thế mà.”

Hai vợ chồng cách một cái bàn đang bày ra màn ân ái, còn đặc biệt bày ra cho Lục Vinh Hàn xem.

Lục Vinh Hàn thấp giọng ho một tiếng, xoa dịu cơn bối rối trong tim.

“Lãnh Phong, chút nữa có rảnh hay không, cùng bố đánh một ván cờ đi.”

“Buổi sáng con phải đến công ty, có một cuộc họp quốc tế.” Lục Lãnh Phong nói qua loa cho có.

Hy Nguyệt khẽ cười với anh: “Em cũng phải đi công ty, anh đưa em đi.”

“Tuân mệnh, vợ đại nhân.” Lục Lãnh Phong dùng giọng điệu mang chút hài hước, trong đôi mắt nhìn cô đầy vẻ yêu thương cưng chiều.

Bà Lục đứng dậy: “Mẹ đưa bọn trẻ đi ra ngoài dạo một chút, phơi chút nắng sớm.” Nói xong liền cùng bảo mẫu đẩy xe trẻ con rời khỏi đình.

Lục Vinh Hàn càng thêm ngượng ngùng, có một loại cảm giác bị biến thành người cô đơn trong này.

Hứa Kiến Quân đứng dậy, đi đến trước mặt ông ta nói: “Ông nội, cháu chơi cờ với ông nhé.”

“Được, được.” Lục Vinh Hàn gật gật đầu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sau khi Hy Nguyệt cùng Lục Lãnh Phong rời đi, hai ông cháu lại đi đến phòng cờ ở phía đông hoa viên.

Hứa Kiến Quân dịch con tốt lên trước một bước: “Ông nội ơi, tại sao ông lại phản đối cô út gả cho cậu họ của cháu ạ? Cậu họ của cháu tốt lắm, cậu ấy nhất định sẽ không ức hiếp cô út đâu, quan trọng nhất là cậu ấy chưa từng có bạn gái, sẽ không dây dưa mơ hồ với bạn gái cũ.”

Lục Vinh Hàn cười ngượng ngùng: “Ông không phản đối, ông cũng cảm thấy cậu họ cháu rất tốt.”

“Vậy là bà hai phản đối rồi. Bà ấy không thích bố ma vương thì thôi đi, tại sao cũng không thích cô út chứ? Cô út không phải là con ruột của bà ấy sao?” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ bé, đôi mắt ngây thơ trong suốt tràn đầy nghi hoặc.

Lục Vinh Hàn hơi toát mồ hôi rồi: “Bà hai không phải không thích cô út, bà ấy rất thương cô út.”

“Thế tại sao bà ấy lại hay tức giận với cô út chứ, còn đánh cô út nữa? Hôm qua bà ấy tức giận trong phòng bếp, đập đi nồi canh cô út đang đun, còn tự làm chân mình bị bỏng nữa. Bọn cháu tự mình học cách làm đồ để ăn, không làm kẻ rỗi việc, không phải là chuyện rất tốt sao? Bà ấy nên khen ngợi chúng cháu mới đúng, tại sao còn phát hỏa to như thế chứ?” Khuôn mặt Hứa Kiến Quân tràn đấy thắc mắc, cả mặt ủ rũ phiền muộn.