Chương 1634

Cô đương đường là vợ cả, sao có thể thua kém tình nhân được, phải giỏi hơn tình nhân chứ.

“Đó là do bố ma vương của con thấy mệt, chứ mẹ không thấy việc sinh con mệt mỏi gì cả, có thể cảm nhận sự trưởng thành của bảo bối trong bụng mình cũng là một điều hạnh phúc.”

Lục Lãnh Phong đổ mồ hôi, trước mặt như có đống quạ đen bay qua: “Cô gái ngốc ka, lần trước trong phòng sinh, không phải em đau quá nên bảo không sinh nữa đấy à?”

Túi sữa nhỏ bĩu môi, cười hì hì: “Mẹ ơi, có phải mẹ quên vết đau trước đó rồi không?”

Hy Nguyệt nghẹn họng, cô nhéo nhẹ khuôn mặt trắng trẽo núng nính của con: “Nói mẹ con như vậy thì vui lắm hả? Người ta mang một cặp sinh đôi tới hò hét với mẹ, nếu mẹ không sinh thêm thì sao duy trì địa vị của vợ cả vững vàng được đây.”

Hứa Kiến Quân làm mặt quỷ: “Mẹ ơi, con của Kiều An là của chú Finn, không có quan hệ gì với bố ma vương cả, mẹ không cần lo lắng.”

Trong lòng Hy Nguyệt thở dài, giấy không gói được lửa, rồi một ngày nào đó thân thế của đứa bé bị vạch trần, cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

“Con còn nhỏ, không hiểu được chuyện của người lớn đâu.”

Lục Lãnh Phong chỉ sợ cô ngốc lại đi tác quái, phá hỏng bầu không khí hài hòa nên vội nói sang chuyện khác: “Cô ngốc này, nghe nói trên núi này hay có chim trĩ chạy qua, anh bắt một con về nướng cho em ăn nhé?”

Nghe nói vậy, túi sữa nhỏ sáng mắt lên: “Bố ma vương ơi, con cũng muốn bắt chim trĩ.”

“Được, dẫn con đi bắt nhé.” Lục Lãnh Phong hôn lên khuôn mặt nhỏ của con, ánh mắt cưng chiều.

Hy Nguyệt biết anh nói lảng sang chuyện khác, cô cũng không xoắn xuýt chuyện của Kiều An nữa nên cũng hùa theo anh: “Anh bắt chim trĩ bằng tay không à?”

Anh nở một nụ cười ranh mãnh: “Anh giữ cây đợi gà.”

Hy Nguyệt phì cười: “Bản lĩnh ghê gớm thật, thế em phải nhìn cho kỹ mới được.”

Lục Lãnh Phong vươn tay ra xoa đầu cô: “Nhớ sùng bái chồng nhé.”

Cô chớp mắt, ánh mắt lóe lên vẻ ranh mãnh: “Không phải ngày nào em cũng ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn anh đó sao?”

“Đó là vì em thấp hơn anh.” Anh trêu chọc.

Cô nhíu mũi: “Em là phụ nữ, đương nhiên phải xinh xắn nhỏ nhắn, như chim nhỏ nép vào người rồi.”

Lục Lãnh Phong hôn lên trán cô một cái: “Anh thích được em ngưỡng mộ.”

Dọc đường đi, hai người đều trêu ghẹo nhau mà không biết có nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.

Có một người lặng lẽ leo lên núi theo đường khác, mang theo một cái túi màu đen.

Hắn muốn cho Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong một đi không trở lại, mất mạng trên núi

Sau khi lên đỉnh núi và dựng lều trại xong.

Lục Lãnh Phong đưa Hy Nguyệt và Hứa Kiến Quân vào rừng.

Anh chặt mấy cây mây, đan một cái sọt đơn giản, giăng bẫy, rắc mồi vào rồi giấu chúng vào bụi cây để chờ.

Rất nhanh sau đó, một con chim trĩ bay đến, nhìn xung quanh xác định không có gì nguy hiểm rồi ăn mồi.

Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng rút sợi dây trong tay, cái sọt rơi xuống, bắt lấy con chim trĩ.

Con chim trĩ liều mạng vùng vẫy, định bay ra ngoài, Lục Lãnh Phong nhanh chóng lao ra tóm lấy nó.