Chương 1638

Một con rắn độc há miệng to, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn lao về phía Lục Lãnh Phong, anh dùng cành cây trên tay mình làm vật che chắn, dùng sức ném nó đi. Con rắn độc đâm vào thân cây xoắn người lại, vặn vẹo một chút rồi không di chuyển nữa.

Vệ sĩ ở bên con suối nghe thấy động, vội vàng chạy đến, cùng anh xua con rắn độc trên mặt đất.

Những con rắn này rất hung dữ, nếu không diệt sạch tất cả bọn chúng, chúng sẽ không để cho bọn họ rời đi một cách an toàn.

Hy Nguyệt và Tần Như Thông thuận lợi chạy về phía con suối.

Hy Nguyệt run rẩy gọi đội y tế.

Trước khi họ đến, trước hết phải xử lý để giảm bớt độc tố cho Tần Như Thông.

Khi cởi áo sơ mi của Tần Như Thông ra, vết bớt đỏ hình trái tim trên lưng anh ta đã bị Hy Nguyệt nhìn thấy rất rõ ràng.

Cả người cô như bị co giật, đôi mắt mở còn to hơn chuông đồng, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào vết bớt.

Trên lưng Tần Như Thông không hề có vết bớt, hôm đó cô ở bãi biển, có thể thấy rõ trên lưng anh ta chỉ có vài vết sẹo.

Còn người ở trước mặt, lưng rất nhẵn nhụi, không hề có vết sẹo, chỉ có một vết bớt đỏ, giống hệt như Thời Thạch.

Trong đầu cô cứ như có một quả bom nguyên tử phát nổ vậy, khiến cô cảm thấy choáng váng, đầu óc không tỉnh táo, mắt như mờ đi, dây thần kinh co quắp lại.

Hoa Phi xé một mảnh vải trên áo phông, buộc cánh tay của Tần Như Thông lại để ngăn chất độc lan ra.

Lâm Đại Dao ở bên cạnh, dùng lửa và rượu để khử trùng con dao găm, rồi đưa nó cho cậu ta.

Cậu ta dùng dao găm cắt một cái miệng nhỏ hình chữ thập trên cánh tay của Tần Như Thông để máu độc chảy ra ngoài.

“Cậu ơi, có đau không?” Hứa Kiến Quân mím cái miệng nhỏ nhắn, định thổi vào người anh ta, nhưng lại bị Lâm Đại Dao kéo sang một bên: “Tránh xa cậu ra một chút. Máu đen rất độc, tuyệt đối đừng động vào anh ấy.”

Hoa Phi dùng nước tinh khiết rửa sạch vết thương: “Rắn cạp nong là loại có độc thần kinh, nọc độc sẽ tác động lên hệ thần kinh, sau khi cắn, vết thương sẽ khiến người ta tê dại và mất đi ý thức, người bị thương căn bản sẽ không cảm thấy đau. Nhưng chất độc hấp thu rất nhanh, nguy hiểm rất lớn, phải cấp cứu kịp thời mới được.”

Cậu ta dặn dò Tần Như Thông, không được cử động hay nói chuyện, như vậy sẽ làm giảm lưu thông máu.

Hy Nguyệt vẫn bất động ở chỗ cũ, một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục lại, như người mất hồn vậy.

Lục Lãnh Phong và vệ sĩ đã trở lại. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lục Sênh Hạ vội vàng hỏi: “Anh lớn, anh có bị rắn cắn không?”

“Không.” Lục Lãnh Phong lắc đầu, kéo Hy Nguyệt ôm vào lòng, kiểm tra từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận không có vết thương mới yên tâm.

Hy Nguyệt tỉnh táo lại: “Em không bị cắn, anh ấy đã cứu em.”

“Rắn cạp nong là loại có chất độc thần kinh. Đôi khi nếu em bị cắn, em cũng sẽ không cảm nhận được đâu.” Lục Lãnh Phong trầm giọng nói.

“Vậy anh có bị cắn không?” Hy Nguyệt nhanh chóng kiểm tra cổ, tay và chân của anh.

Lục Lãnh Phong nhún vai: “Mấy con đó làm sao có thể cắn anh được, Tần Như Thông thế nào rồi?”