Chương 1641

Hy Nguyệt nắm chặt tay lại thành nắm đấm, cô nói: “Đợi em tìm được tên khốn nạn đó thì em sẽ chặt hắn ra thành tám khúc, vứt vào chuồng lợn cho lợn ăn.”

Lục Lãnh Phong khoác tay lên vai cô rồi nói: “Chắc mục tiêu của người đó là một hoặc là một vài người trong số mấy người chúng ta.”

Cô hiểu được ý của anh.

Thả nhiều rắn như thế đồng nghĩa với việc tấn công cả bọn.

Nếu như không phải cô đi hái dâu thì căn bản không thể nào phát hiện ra tung tích của số rắn đó. Đến khi tối đến, bọn họ cắm trại mà bị chúng cắn một phát thì tiêu ngay.

Điểm đáng sợ nhất của rắn cạp nia Bắc là sau khi bị rắn cắn thì vết thương sẽ bị tê dại, mất đi cảm giác, vì vậy sẽ không có cảm giác đau cũng sẽ không chảy máu, rất nhiều trường hợp, con người không hề biết mình đã bị rắn cắn.

Nếu như không kịp thời tiêm huyết thanh thì sau nửa tiếng đồng hồ sẽ chết vì bị trụy hô hấp.

Nếu như bị cắn khi đang ngủ vậy thì sẽ chết chắc.

“Người có thể suy tính kỹ lưỡng như thế thì nhất định không phải là người bình thường, trong số chúng ta chỉ có anh và em là có cạnh tranh lợi ích với người khác, còn có Chấn Diệp, vì vậy rất có khả năng đối phương nhằm vào ba người chúng ta.”

Người đầu tiên mà cô nghĩ đến là hai chị em Tư Mã Ngọc Như, nhưng nghĩ kĩ lại, Lục Sênh Hạ và Lâm Đại Dao đều ở cùng với mấy người họ, một người là con gái ruột của Tư Mã Ngọc Như, một người là con gái ruột của Tư Mã Minh Thịnh, bọn họ cũng có khả năng bị rắn cắn.

Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con mà.

Hai chị em nhà này có xấu xa và độc ác hơn nữa thì cũng không thể không quan tâm đến sự sống chết của con gái mình chứ?

Lục Lãnh Phong vuốt nhẹ lên đầu cô và nói: “Bắt đầu từ bây giờ, khôi phục lại báo động đỏ, em ra vào nhất định phải cẩn thận.”

Cô bĩu môi và nói: “Anh cũng phải cẩn thận.”

Lục Lãnh Phong nhún nhẹ vai và nói: “Người có thể động đến anh vẫn còn chưa ra đời.”

Cô ngáp một cái rồi nói: “Mệt thật, em đi tắm rồi đi ngủ đây.”

Cô đi vào phòng tắm và nằm vào bồn tắm.

Vết bớp màu đỏ đó lại hiện lên trong đầu cô.

Cô nhắm mắt lại, tất cả ký ức đều là cảnh tượng của cô, Thời Thạch và Tần Như Thông ở bên nhau.

Cô nhớ mãi nhớ mãi thì nước mắt lại tuôn trào như nước đập xả lũ, không thể nào khống chế được.

Một lúc lâu sau cô mới bước ra khỏi bồn tắm.

Lục Lãnh Phong tinh tế cảm nhận được sự bất thường của cô, anh hỏi: “Sao mắt em lại đỏ thế kia?”

“Nước tràn vào mắt nên em đã dụi mắt.” Cô vội vàng che đậy.

Lục Lãnh Phong ôm cô vào lòng, anh tưởng rằng cô vì sợ hãi nên mới trốn vào trong buồng tắm mà khóc một trận.

“Đừng sợ, cô gái ngốc, anh nhất định sẽ lôi đầu cái tên khốn đó ra, khiến anh ta sống không bằng chết.”

Cô vùi đầu vào lòng anh, kiếm lấy chút hơi ấm từ ngực anh.

Anh là chồng cô, là bố của các con cô, là vận mệnh của cô.