Hy Nguyệt nở nụ cười: “Như Thông, cánh tay của anh còn đau không?”

“Không sao đâu.” Anh ta lại nói chuyện một cách qua loa: “Những con rắn đó sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện. Chắc chắn là có ai đó đã thả chúng ra. Em phải cẩn thận.”

“Em biết rôi.” Cô gật đầu.

Lục Lãnh Phong vòng tay qua vai cô: “Chuyện này anh nhất định phải tra ra manh mối, dám làm loạn ngay trước mắt anh thì quả thực là muốn chết mà.”

“Trên đời này có rất nhiều người sống không biết kiên nhẫn nên mới liên tục tự tìm đường tới cái chết như thế.” Tần Như Thông tức giận nói.

Anh ta cũng sẽ điều tra, nếu mục tiêu của người đó là Hy Nguyệt thì anh ta sẽ đào ba tấc đất của người đó lên mà băm xác ra thành nhiều mảnh.

Hạ Dĩ Nhiên khẽ cười: “Chỗ của chị có thuốc đuổi rắn và chống muỗi do chị và Nhân Thiên cùng nhau nghiên cứu ra. Chị sẽ tặng cho mấy người vài lọ, sau này ra ngoài chơi thì sẽ xịt lên người.”

Tần Nhân Thiên rất thích phiêu lưu mạo hiểm, còn cô ta thì thường xuyên phải đi dã ngoại để nghiên cứu khoa học, vì vậy đương nhiên công tác phòng ngừa phải được hoàn thành tốt.

Đôi mi dài và dày của Hy Nguyệt khẽ chớp chớp, thoáng hiện lên một vẻ trêu chọc: “Chị Dĩ Nhiên, chị và anh hợp tác ăn ý với nhau như vậy, thật sự là một cặp trời sinh mà.”

“Đó là điều đương nhiên rồi.” Tần Nhân Thiên mỉm cười tiếp lời.

Hạ Dĩ Nhiên nhấp một ngụm sâm panh và nói bằng giọng bùi ngùi: “Chị là một nhà sinh vật học và không tin vào thần học. Tuy nhiên, chị nghĩ rằng duyên phận của con người thực sự rất kỳ lạ. Con người có thể chung sống với nhau được bao lâu, có thể kết hôn với nhau hay không, dường như đã được định sẵn từ khi con người ta sinh ra. Nếu hai người không được ông Nguyệt se duyên thì dù có yêu nhau đến mấy cũng sẽ phải chia lìa.”

Lời nói như đi vào tận đáy lòng của Tần Như Thông và Hy Nguyệt.

Họ từng yêu nhau sâu đậm, nếu không phải em thì anh sẽ không cưới vợ và nếu không phải anh thì em sẽ không lấy chồng.

Nhưng một biến cố đã khiến họ sinh ly tử biệt và không bao giờ có thể đến với nhau được nữa.

Và mặc dù cô và Lục Lãnh Phong đã chia tay nhau được bốn năm, nhưng khi họ quay trở lại Long Minh thì giống như trò chơi bánh xe của số phận và cô lại được đưa đến bên cạnh anh.

Lục Lãnh Phong chính là người được số phận sắp đặt sẵn cho cô, đây là một số phận không thể tránh khỏi.

Lục Lãnh Phong cúi đầu hôn lên trán cô, như thể tuyên bố chiến thắng thuộc về anh.

“Một người phụ nữ bị sợi chỉ đỏ của ông tơ bà nguyệt trói thì sẽ không thể chạy thoát được đâu.”

Tần Như Thông cụp mắt xuống, anh ta cảm thấy chán nản đau thương vô cùng. Tất cả đều là lỗi của anh ta, nếu không phải anh ta trao đổi với Tần Nhân Thiên thì những tai họa đó đã không xảy ra. Như vậy thì có lẽ anh ta và Hy Nguyệt đã kết hôn từ lâu và có con rồi.

Tần Nhân Thiên cảm thấy thật có lỗi với em trai mình.

Trên thực tế, anh đã vô tình trở thành trợ thủ thần thánh của Lục Lãnh Phong.

Lần đó kế hoạch trên hòn đảo nhỏ đã thất bại.

Nếu Hy Nguyệt không bị mất trí nhớ và không có khả năng phản kháng thì Lục Lãnh Phong sẽ không có cơ hội làm cho bụng cô to ra được.

Anh ta luôn bị đánh bại bởi Lục Lãnh Phong, điều này thực sự rất tức giận.