Chương 1667

“Là do mẹ đã làm con hư như vậy mà.” Bác gái cũng khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy tèm lem: “Trên đời này có rất nhiều người đẹp trai giàu có, cũng không chỉ có Lục Lãnh Phong. Cho dù không được gả vào nhà họ Lục thì con vẫn có thể tìm một người đàn ông tốt để kết hôn, tại sao lại cố tình đi tìm tên xấu xa nhà họ Kỷ chứ. Con đi theo thằng con trai thì thôi, lại đi theo cả thằng bố nữa. Con nghĩ như thế nào vậy hả? Có phải là đầu óc của con đã bị hỏng hết rồi không?”

Bà ta luôn cho rằng con gái mình rất thông minh, nhưng bây giờ bà ta mới nhận ra con gái bà ta thật sự rất ngốc, không thể so sánh được với Hy Nguyệt.

“Con chỉ thích Lục Lãnh Phong. Con không thích ai ngoại trừ Lục Lãnh Phong hết. Hy Nguyệt đã cướp anh ấy đi nên con chỉ có thể từ bỏ bản thân mình mà thôi.” Hy Mộng Lan tức giận nói.

Hy Nguyệt nhìn cô ta bằng ánh mắt xa xăm, âm u mà thâm trầm: “Hy Mộng Lan, tôi không cướp Lục Lãnh Phong đi. Anh ấy là một nam thần cao cao tại thượng, có đôi mắt để trên đỉnh đầu nên không nhìn thấy chị mà cũng chẳng nhìn thấy tôi. Anh ấy muốn một người con gái môn đăng hộ đối với anh ấy. Trong khoảng thời gian đó, tôi sống với anh ấy như ở trên nước sôi lửa bỏng, anh ấy chưa bao giờ đối xử tốt với tôi nên tôi đã ly hôn với anh ấy và sang Mỹ.”

“Đúng vậy, Hy Nguyệt của nhà chúng tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở nước Mỹ. Với điều này, Lục Lãnh Phong cảm thấy Hy Nguyệt xứng đáng với cậu ấy, vì vậy cậu ấy đã theo đuổi con bé một lần nữa và tái hôn với con bé.” Bà Hoa tiếp lời con gái và nói: “Sau khi Hy Nguyệt rời đi, nếu cô có thể chăm chỉ phát triển sự nghiệp và khiến Lãnh Phong và nhà họ Lục nhìn cô bằng ánh mắt khác thì người bước vào nhà họ Lục lại là cô chứ không phải Hy Nguyệt. Thật đáng tiếc là cô không làm gì cả. Cô chỉ suốt ngày ăn chơi lêu lổng cùng với đám bạn không ra gì của cô mà thôi.”

Những lời này như một cái tát vô hình nặng nề rơi xuống mặt Hy Mộng Lan, cô ta nhếch miệng: “Nếu bên cạnh cô ta không có cậu chủ nhà họ Hứa thì cô ta có thể có được điều đó sao?”

Bác gái chỉ chỉ vào cái trán của cô ta: “Vậy sao con không tìm được một người giống như cậu chủ nhà họ Hứa hả? Con nhìn xem Hy Nguyệt thông minh biết bao nhiêu. Sau khi rời khỏi Lục Lãnh Phong, người ta liền tìm đến cậu chủ nhà họ Hứa. Nhà họ Hứa cũng là một trong ba gia đình giàu có nhất ở phương Đông này mà. Cô ta được gả vào nhà họ Hứa và trở thành cô chủ của nhà họ Hứa, làm rạng rỡ mặt mày tổ tông. Còn con, con lại đi cùng với một lão già khó ưa, còn keo kiệt bủn xỉn vô cùng. Bảo ông ta bỏ tiền ra mua nhà cho anh trai con mà ông ta cũng tiếc. Anh trai con đã gần ba mươi tuổi rồi, vất vả lắm mới tìm được một cô gái có gia cảnh tốt nhưng bên kia lại yêu cầu chúng ta mua một căn nhà với giá hơn mười tỷ. Không mua thì sẽ không kết hôn. Bây giờ cho dù có lột da mẹ ra thì mẹ cũng không mua được. Phải làm sao bây giờ đây? Tóc mẹ cũng đã bạc trắng cả rồi.” Bà ta nói xong thì vỗ đùi khóc lóc rất thê thảm.

Bà ta thật gian xảo, đã quay ngoắt sang chuyện mua nhà rồi.

Bà ta không phải là muốn mượn tiền mà là muốn lấy tiền không của Hy Nguyệt và không muốn trả lại.

Hy Nguyệt giàu có như vậy, việc giúp đỡ gia đình bà ta là bổn phận của cô. Phải là như thế.

Làm sao Hy Nguyệt lại nghe mà không hiểu ý của bà ta chứ.

Anh trai ở trong nhà cũng không khá hơn Hy Mộng Lan là bao nhiêu, đã gần ba mươi rồi mà còn ăn chơi lêu lổng, nhậu nhẹt, cờ bạc. Thứ nào cũng có đủ cả, chỉ biết gặm xương người già mà thôi.

Cô vẫn nhớ rõ gương mặt đầy kinh tởm của người bác kia khi mà trước đây bố cô đi đến nhà họ mượn tiền.

Bà ta không hề cho vay một đồng cắc bạc nào mà còn đuổi bố cô đi nữa.

Giờ đã đến lúc nên để bà ta nếm trải mùi vị của việc không vay được tiền rồi.

“Bác à, cháu cũng hiểu hoàn cảnh của nhà bác rồi. Như vậy đi, bác bán nhà tổ tiên cho cháu, cháu sẽ trả giá cao hơn giá thị trường là một tỷ bảy. Vậy thì bác cũng có tiền giao cho anh họ rồi.”

Cơ mặt của bác gái giật giật, thanh toán trước rồi mới đưa tiền thì có ích gì chứ? Đã vậy sau đó còn phải thế chấp nữa chứ. Rõ ràng là cô có tiền, vậy tại sao không giao hết tiền cho bà ta chứ?