Chương 1705

Tư Mã Ngọc Như rất hối hận, lại còn không can tâm.

“Không phải chỉ có anh ta mà cả bà cụ và Lục Lãnh Phong đều biết điều đó, nếu không thì lần này họ tuyệt đối không làm như vậy. Họ buộc Vinh Hàn phải từ chức. Chị đã quá bất cẩn. Nếu phát hiện ra họ đã biết chuyện sớm hơn, thì nhất định sẽ không kiếm chuyện với Hy Nguyệt mà để lộ ra.”

“Cho tới bây giờ chị nói những chuyện này cũng vô ích, phải mau nghĩ xem tiếp theo phải làm gì. Cũng may, vẫn còn có anh rể ở bên cạnh. Chúng ta chỉ có thể dựa vào anh ta mà làm trở lại thôi.” Tư Mã Minh Thịnh nói.

Tư Mã Ngọc Như gằn giọng: “Chị sẽ không bỏ cuộc nhanh như vậy. Chị vẫn còn một quân cờ ở trong tay. Anh rể của em vẫn nắm giữ 10% cổ phần của tập đoàn Lục thị. Chị chắc rằng anh ta sẽ không đưa cho Lục Lãnh Phong, đựa vào số cổ phần này, chị chắc chắn sẽ cho Ngọc Thanh trở về nhận tổ tiên, trở về nhà của mình, cạnh tranh với Lục Lãnh Phong một lần nữa.”

Tư Mã Minh Thịnh toát mồ hôi hột: “Chị không thể thực tế hơn chút được à? Trước tiên cứ xây dựng cho vững nền tảng đi rồi nó, về phần tranh giành tài sản, đợi Ngọc Thanh trưởng thành rồi để nó làm đi.”

“Được rồi, em không cần nói thêm nữa, chị có ý riêng của chị, em chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của chị.” Tư Mã Ngọc Như cúp điện thoại, cô ta cũng đã nghĩ nên làm gì rồi.

Cô không muốn trở thành nữ hoàng nhàn rỗi không làm gì cả, mà muốn làm Võ Tắc Thiên, chỉ cần Lục Vinh Hàn vẫn nắm chắc trong tay số cổ phần, cô ta nhất định vẫn còn cơ hội.

Lúc này, Lục Vinh Hàn đưa Tư Mã Ngọc Thanh đi ăn vịt quay giòn trong nhà hàng.

Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn miếng vịt vừa liếm miệng.

“Đúng là chỉ có vịt quay giòn do chị xinh đẹp làm vừa ngon, vừa thơm, vừa mềm lại vừa giòn. Dượng ơi, sao dượng lại dọn ra không ở với cô kia nữa vậy? Có phải lại cãi nhau với chị gái xinh đẹp nên dượng chuyển ra ngoài với cô kìa à?”

Lục Vinh Hàn xoa đầu cậu bé: “Về sau con sẽ ở với dượng, được không?”

“Không được, con không muốn sống với cô kia, cô kia là ác ma, khi mẹ về, con sẽ về nhà.” Tư Mã Ngọc Thanh không chút do dự nói.

Lục Vinh Hàn nhấp một ngụm trà chanh, nhẹ nhàng nói: “Trước đây cô ấy đối với con có chút nghiêm khắc, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Con ở nhà muốn làm gì thì làm, được không?”

“Cuối tuần, con muốn đến nhà họ Lục chơi với chị gái xinh đẹp và Tiểu Quân, còn cả chị họ nữa, được không ạ?” Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt chờ đợi nói.

Khóe miệng Lục Vinh Hàn giật giật.

“Dượng và cô mới chuyển ra ngoài nên tạm thời không về được.”

Tư Mã Ngọc Thanh rất thất vọng: “Cô kia nhất định đã làm chuyện gì xấu, cho nên mới không dám trở về.”

Lục Vinh Hàn không nói, và cũng không biết phải nói gì.

Đã quen với sự náo nhiệt của nhà họ Lục, sau khi dọn ra ngoài, cảm thấy cả thế giới đều thật yên tĩnh, giống như chỉ còn lại mỗi một mình ông ấy.

Giờ này những ngày trước đây, ông ấy thường cùng đẩy xe cháu trai đi dạo vườn cùng với Hạo Phong.

Vốn dĩ đây là một chuyện hết sức bình thường, nhưng bây giờ khi nghĩ lại, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày.

Ở tuổi này, lẽ ra ông ấy phải được hưởng hạnh phúc gia đình, nhưng ông ấy thì lại khác, vợ thì bỏ đi, con cái thì tan đàn xẻ nghé, người ngoài phản bội, người thân rời bỏ, đây có phải là một cảnh tượng thê lương không?

Thỏa thuận ly hôn này vẫn còn trong hòm của ông ấy, mỗi lần lấy nó ra để ký, liền cảm thấy chiếc bút như nặng hàng nghìn cân không thể nào nhấc lên được.