Chương 1707

Tư Mã Ngọc Thanh nhăn mặt: “Có phải cô kia đã cãi nhau với chị gái xinh đẹp, sau đó mới cùng với dượng bỏ nhà đi, dọn ra ngoài ở đúng không?”

Hứa Kiến Quân thở dài như người lớn: “Không phải là cãi nhau, ông nội và bà hai đã đoạn tuyệt với chúng cháu rồi, hai người bọn họ sẽ không còn là ông bà nội của cháu nữa.”

Tư Mã Ngọc Thanh sửng sốt, lè lưỡi: “Thật đáng sợ, chẳng trách cuối tuần không đồng ý cho chú đến đó chơi.”

“Bà hai đã làm rất nhiều chuyện xấu, sau này chú ở cạnh bà ấy phải cẩn thận, nếu bà ấy biến thành ác ma, chú phải tránh xa bà ấy, nếu không sẽ lại bị hành hạ mà sinh bệnh.” Hứa Kiến Quân lo lắng nhắc nhở, trong lòng rất lo lắng cho Tư Mã Ngọc Thanh

Tư Mã Ngọc Thanh ôm cánh tay đang run rẩy, chạy tới cửa phòng khóa cửa lại.

“Chú rất muốn về nhà, nhưng mẹ chú còn chưa về, cháu nói xem chú có thể bị cô kia giết chết không?”

Hứa Kiến Quân chớp mắt, chạy ra ngoài phòng, lén nói với Tư Mã Ngọc Thanh: “Chú Ngọc Thanh, sau này nếu bà hai biến thành ác ma, mau giả ốm để bà ta không dám bắt nạt chú nữa.”

Tư Mã Ngọc Thanh cười cười: “Tiểu Quân, cháu thật thông minh.”

“Nếu sau này chú gặp nguy hiểm, hãy gọi cho cháu càng sớm càng tốt. Cháu nhất định sẽ bảo mẹ và bố ma cứu chú.” Hứa Kiến Quân nói.

“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh mạnh mẽ gật đầu.

Sau khi Hứa Kiến Quân bước vào, Lục Sênh Hạ hỏi: “Ngọc Thanh sống với họ à?”

“Ừm, cháu thực sự lo lắng cho chú Ngọc Thanh. Bà hai nhất định sẽ không cho phép chú ấy học nấu ăn trong bếp, và sẽ ép chú ấy học Olympic Toán học mà chú ấy không thích. Điều quan trọng nhất là chú ấy sẽ không bao giờ đến chơi với chúng ta nữa.”

Hứa Kiến Quân cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ buồn bã.

Lục Lãnh Phong vòng tay qua vai đứa trẻ, ôm lấy cậu bé. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong những cuộc tranh chấp giữa người lớn với nhau, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là trẻ con vô tội.

Anh vẫn còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đầy oán hận và đôi mắt rưng rưng đẫm nước mắt của mẹ mình, trong lòng anh đều cảm thấy chán nản không gì sánh được.

Dù Lục Vinh Hàn rất yêu thương anh nhưng tình yêu ấy cũng không thể nào xóa sạch được bóng ma trong lòng anh.

Cái nhà này không có Lục Vinh Hàn, không có Tư Mã Ngọc Như, có lẽ đó mới là cách thức tồn tại hài hòa nhất.

“Cuối tuần này, cả nhà chúng ta ra ngoài du lịch nghỉ phép, bà nội cũng đi cùng chúng ta, em thấy sao?”

“Vâng ạ, em thích nhất là được nghỉ phép.” Lục Sênh Hạ vung tay lên lắc lắc, vui vẻ đáp lời.

Buối tối, Hy Nguyệt rót hai cốc sữa bò, hai người cùng nhau ngồi trước cửa sổ, từ từ thưởng thức.

“Không biết hiện giờ bố như thế nào?” Cô cẩn thận thử hỏi dò.

“Đừng nhắc đến người này nữa.” Lục Lãnh Phong buông một câu, sự thờ ơ trong giọng nói của anh tựa như người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh vậy.

“Biết sai biết sửa, không gì tốt hơn.” Hy Nguyệt vỗ vỗ vai anh: “Vì tình yêu tỏa sáng, cuồng nhiệt mà không tiếc thứ gì, đó chính là chuyện mà những chàng trai, cô gái trẻ tuổi làm khi mới biết yêu. Bố đã qua cái tuổi này từ lâu, ông ấy sẽ hối hận nhanh thôi.”

“Muộn rồi.” Lục Lãnh Phong trả lời không hề do dự. Con người nên chịu trách nhiệm với quyết định mà mình đã đưa ra.