Chương 1727

“Sênh Hạ, bố chỉ là dọn ra ngoài thôi, bất cứ lúc nào con cũng có thể đi tìm bố mà.” Ông ấy thấp giọng nói.

“Con không cần.” Lục Sênh Hạ rũ mắt, lông mi cong dài che kín đi đôi mắt đang tràn đầy thất vọng.

Lục Lãnh Phong ngồi ở gần đó, từ đầu chí cuối không hề quan tâm đến Lục Vinh Hàn, xem như ông ấy không tồn tại.

Hy Nguyệt đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay lên vỗ vỗ vai anh: “Cho dù ông ấy đã làm gì, ông ấy cũng là bố của anh, tình bố con là tình thân không thể cắt đứt được.”

Lục Lãnh Phong chau mày: “Đây là chuyện của anh với ông ta, em không cần phải đến nói dùm ông ta.”

Hy Nguyệt mím môi, cô biết chỉ cần bố chồng cô còn chưa rời xa Tư Mã Ngọc Như một ngày, Lục Lãnh Phong sẽ chưa tha thứ cho ông ấy một ngày.

“Thực ra em nhìn ra được, bố rất muốn về nhà, cũng rất nhớ mọi người đấy.”

“Trong lòng ông ta, chỉ có Tư Mã Ngọc Như là bảo vật, người khác đối với ông ta không là gì cả, lúc trước là vậy, bây giờ cũng là thế, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.”

Trong lời nói, ánh mắt của Lục Lãnh Phong tràn đấy châm chọc trào phúng, còn có thất vọng, tràn đầy thất vọng.

Trong suy nghĩ của anh, là bố anh đã bỏ rơi anh, bỏ rơi cái gia đình này, hơn nữa còn vì một người phụ nữ độc ác đa đoan.

Buổi tiệc kết thúc, mắt thấy bà cụ Lục đi vào vườn hoa, Lục Vinh Hàn cũng đi theo.

“Mẹ, dạo này con không có ở bên mẹ, mẹ có khỏe không?”

Bà cụ Lục lặng lẽ nhìn ông ta: “Tôi rất khỏe, con không phải lo, ngược lại là con, một cuộc sống như thế, con thực sự vẫn muốn nó tiếp diễn sao?”

Lục Vinh Hàn cúi đầu: “Mẹ, con xin lỗi, làm mẹ phải thất vọng rồi.”

Bà cụ Lục nhìn vào trong vườn hoa, lời nói ẩn ẩn ưu thương: “Đâu phải chỉ mình tôi cảm thấy thất vọng về con, chờ đến lúc cả cái nhà này không ai cần con nữa, đến lúc mọi người đều đã quên con, thì con cho dù có hối hận, có muốn trở về đến thế nào đi nữa, thì bọn nó sẽ không còn có thể tiếp nhận được nữa rồi.”

Bà cụ nhìn ra được, thái độ của cháu trai vô cùng kiên quyết, cho dù là Hy Nguyệt cũng không thể thuyết phục được.

Tuyết rơi một ngày không thể đóng dày ba mét, tuy rằng nó không thể hiện ra ngoài, cũng biết đến sự tồn tại của Tư Mã Ngọc Như, nhưng sự bất mãn khó chịu với bố thì luôn ở trong lòng, từ trước đến nay chưa hề biến mất.

Lục Vinh Hàn ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh: “Lãnh Phong từ nhỏ đã lạnh lùng, bây giờ lại càng lạnh lùng hơn nữa.”

“Thằng bé không phải mới sinh ra đã lạnh lùng, không có đứa nhỏ nào từ lúc mới sinh ra đã lạnh lùng như thế. Lúc Lãnh Phong còn chưa biết gì, thằng bé rất thích cười, chỉ cần chọc một chút thôi, nó đã cười khanh khách không ngừng. Thằng bé không còn cười nữa, trở nên càng lúc càng lạnh lùng, là bởi vì con không cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Chẳng có đứa con nào thấy mẹ mình chịu khổ mà lại có thể điềm nhiên như không được.”

Bà cụ Lục nói một hồi, lại thở dài: “Có một câu nói, người trong cuộc thì đục, người ngoài cuộc thì trong, con nghĩ là mình rất hiểu Tư Mã Ngọc Như, nhưng con thật ra không biết cô ta đang muốn cái gì. Con người đến tuổi của tôi, chỉ muốn gia đình bình an, con cháu đông đủ. Nhưng mà con thì sao, con vì một người đàn bà, làm đến mức gia đình li tán, người thân xa cách, con cảm thấy xứng đáng sao?”