Chương 1740

Hy Nguyệt cười nhẹ, “không phải đã để lại cho mọi người ở rồi sao? Từ trước đây, Khi gia đình chúng tôi gặp khó khăn, bác cả còn không muốn cho chúng tôi vay ba triệu, bố tôi bất đắc dĩ đến mức suýt vay nặng lãi.” Cô nói nhẹ, nhưng lại khiến Tiểu Tuyết xấu hổ không dám nói nữa.

Bác gái trong lòng rất phiền muộn, nhưng để bà ta cầu xin Hy Nguyệt, nên không dám nổi giận, vì người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“Nếu không có phản đối, chúng ta cứ quyết định như thế, ngày mai tìm người trang trí.”

Hai tròng Tiểu Tuyết mắt cụp xuống: “Vì không được thêm tên mình vào nhà, nên tiền sính lễ không thể ít, phải có chín trăm triệu.”

Bác gái lại khó xử.

Sau khi Tiểu Tuyết rời đi, bà ta nói: “Hy Nguyệt, cái đồ khốn nạn Mộng Lan kia đã lấy cắp tất cả tiền lương hưu của hai vợ chồng bác, đến ngân hàng để báo mất, ngân hàng kiểm tra, toàn bộ số tiền trong tài khoản đã bị nó lấy đi. Bác ngu ngốc đến mức nói cho nó biết mật khẩu.” Sau khi nói xong, bà ta bắt đầu khóc, chảy nước mắt: “Cháu đã nghe những gì Tiểu Tuyết nói đấy, cô ấy đòi tiền sính lễ là chín trăm triệu, bây giờ bác thậm chí không thể có chín mươi triệu. Bác nên làm gì bây giờ?”

Hy Nguyệt sao có thể nhìn ra tâm tư cẩn thận của bà ta, đang mong cô lấy ra số tiền này.

Nhưng cô cố tình không nói ra, thản nhiên hỏi: “Bác định làm gì bây giờ?”

Bác cả sụt sịt mũi: “Có thể cho bác mượn chín trăm triệu được không?”

Hy Nguyệt mở miệng, cười nói: “Bác cả, như vậy đi, nếu bác bán nhà tổ cho cháu, dựa theo giá thị trường, cháu sẽ trả cho bác nhiều hơn chín trăm triệu, tổng cộng năm tỷ bốn trăm triệu sẽ được chuyển cho bác.”

Bác gái bĩu môi: “Tại sao cháu phải mua nhà của tổ tiên?”

“Bởi vì cháu đã sống ở đó từ khi còn nhỏ, và có rất nhiều kỷ niệm đẹp.” Hy Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Khi bà nội cô hấp hối, luôn nghĩ về ngôi nhà của tổ tiên, bà nội không muốn bán ngôi nhà của tổ tiên.

Bác cả đã tính toán, vì Hy Nguyệt muốn mua ăn nhà này nhiều như vậy, nên bà ta có thể tăng giá một chút, ép buộc cô.

“Nếu cháu thực sự muốn mua thì bác sẽ bán cho cháu với giá sáu tỷ chín”.

Trong lòng Hy Nguyệt hừ nhẹ. Bác cả này giống như luôn là một con buôn, điều đó không bao giờ có thể thay đổi được.

“Nhà tổ tiên đã có lâu rồi, muốn bán thì chỉ bán được ba tỷ sáu. Cháu đưa ra giá năm tỷ tư, đã quá nhiều rồi.Nếu bác không muốn bán nó, tiền sính lễ của anh họ, bác có thể tự mình nghĩ ra cách khác.”

Bác cả bĩu môi: “Cháu có rất nhiều tiền như, cũng chê đắt quá sao?”

Hy Nguyệt lạnh lùng nhìn bác cả: “Tiền của cháu cũng là do cháu tự kiếm, không phải tự nhiên có.”

“Cháu đã phải chịu khổ, đối với những người không có tiền, họ sẽ tiêu từng đồng tiền một cách thực sự cần thiết và sẽ không tiêu tiền một cách bừa bãi.”

Cô dừng lại và nói tiếp: “Khi anh họ kết hôn, rồi sẽ có con. Sắp tới sẽ cần nhiều tiền hơn nữa. Tiền tiết kiệm của anh và bác cả đã hết. Không còn cách nào khác ngoài việc bán nhà đi. Nếu như bác vẫn muốn giữ căn nhà của tổ tiên lại trong tay, rồi sau đó thiếu tiền thì tự mình giải quyết đi.”

Bác cả đã nhìn ra, cảm thấy không thể lợi dụng Hy Nguyệt được nữa, trong đầu cô vẫn còn ghi thù.

“Thôi được rồi, được rồi, năm tỷ tư thì năm tỷ tư vậy.”

Căn nhà đổ nát trống rỗng này cũng chẳng có lợi ích gì, đem nó cho thuê thì người ta cũng chê nó quá tồi tàn, chi bằng bán nó cho cô để đổi lấy tiền.

Ngày thứ hai, cả hai người liền đến văn phòng quản lý nhà ở để chuyển nhà.