Chương 1771

Lục Vinh Hàn lắc đầu thở dài, “Em, nếu như lúc đầu em có thể quản lý tốt đứa em của mình, không để cho nó quậy phá, thì em đã không phải rơi xuống nơi này như ngày hôm nay.”

“Vu oan giá họa. Những cái đó đều là vu cáo. Chính là Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong muốn hại em.” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi.

Vẻ mặt Lục Vinh Hàn trở nên nghiêm nghị, “Anh không phải kẻ ngốc. Anh biết rõ Tư Mã Minh Thịnh có liên quan hay không. Về sau, em nhất định phải vạch rõ ranh giới với anh ta để không bị anh ta làm cho liên lụy nữa.”

Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng lạnh lùng: “Minh Thịnh tuy vô tội, nhưng nó luôn đối xử với anh như anh em. Làm sao anh có thể nghe lời khiêu khích của Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt mà nghi ngờ nó?”

“Cậu ta còn dám thay cả con gái ruột của anh, còn gì cậu ta không làm được?” Sắc mặt Lục Vinh Hàn trở nên cực kỳ u ám, như bị mây đen bao phủ.

“Nó chính là vì chuyện con của em bị Y Hạo Phong hại chết, nên muốn đòi lại công bằng cho tôi”. Tư Mã Ngọc Như đã cố gắng hết sức để bênh vực em trai của mình. Em trai cô chính là cánh tay phải của cô. Nếu không có cậu ta, cô thực sự yếu đuối và bất lực.

Lục Vinh Hàn cau mày, “Thật ra, anh đã theo dõi quan sát khi sự việc xảy ra. Nếu cậu ta không lộn xộn và muốn đánh Y Hạo Phong, thì vệ sĩ của cô ấy sẽ không đẩy em xuống cầu thang.”

Tư Mã Ngọc Như tức điên lên, “Cô ta đã chỉ thị cho vệ sĩ làm việc này. Sao anh có thể nói thay cho cô ta như thế? Đứa con đã chết của chúng ta trên trời thật đáng buồn biết bao?”

“Cô ấy đã cướp con của em đi, em cũng lấy mất con của cô ấy đi. Hai người coi như là huề rồi.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.

Tư Mã Ngọc Như tức muốn nôn ra máu, thật muốn bổ nhào vào người ông ta.

Thứ mà Y Hạo Phong mất không gì khác ngoài một món hàng đền, mà thứ cô ta mất đi chính là cháu trai cả của nhà họ Lục, người thừa kế tương lai, làm sao có thể so sánh được?

Nếu đứa con trai đó được sinh ra một cách suôn sẻ, liệu có cơ hội nào để Lục Lãnh Phong kế thừa công việc kinh doanh của gia đình?

“Đó là con trai cả của chúng ta. Nếu nó có thể được sinh ra, anh sẽ không kết hôn với Y Hạo Phong. Em cũng không lâm vào tình cảnh thê lương như thế này!”

“Nó không thể được sinh ra.” Lục Vinh Hàn lộ ra một tia đau buồn. “Ông cụ quan tâm đến cuộc hôn nhân với nhà họ Y. Ông ấy sẽ không cho phép bất cứ ai phá hủy cuộc hôn nhân. Nếu đứa con của em vẫn còn ở đó, thì nhà họ Y sẽ không đồng ý cho Y Hạo Phong kết hôn với anh. Để thuận lợi cho cuộc hôn nhân này, ông cụ sẽ chỉ lựa chọn hy sinh em và đứa trẻ. ”

Tư Mã Ngọc Như không thể tin vào tai mình, “Chẳng lẽ chính tay ông ta giết chết cháu trai của mình?”

Lục Vinh Hàn nặng nề thở dài, “Ai ngồi vào vị trí nắm giữ gia tộc đều phải dứt khoát, lợi ích của gia tộc là trên hết, lúc đầu ông cụ còn tưởng rằng an không làm được việc này, cho nên mới không không chăm sóc anh chu đáo và luôn muốn thay thế anh. Nếu anh không kết hôn với Y Hạo Phong, thì anh căn bản là không thể ngồi lên nắm giữ gia tộc. ”

Mối hận trong lòng Tư Mã Ngọc Như như cuồn cuộn như hồng thủy, không cách nào dứt được.

Ông cụ Lục dường như có một đôi hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn thấu được cô ta.

Suy nghĩ và thủ đoạn nhỏ của cô ta không thể thoát khỏi mắt ông.

Cô ta không cam lòng và muốn Ngọc Thanh trả thù cho cô ta và lấy lại tất cả những gì mà gia đình họ Lục nợ cô ta.