Chương 1781

Hy Nguyệt hừ một tiếng lạnh lùng, hai người cau mày, “Em là phụ nữa, sinh con là chuyện đương nhiên, em vốn là muốn sinh thêm cho anh, để không bị người khác so đo.”

Lục Lãnh Phong khóc cũng không được mà cười cũng không xong, “Cô gái ngốc, anh phải nói bao nhiêu lần em mới có thể tin rằng anhkhông có con ngoài giá thú.”

“Dù anh có nói vạn lần hay vạn năm, em cũng sẽ không tin.” Cô cong môi, rốt cuộc sự thật sẽ hơn lời nói suông, không cách nào thay đổi kết quả kiểm tra ADN. .

Lục Lãnh Phong vô cùng u sầu!

Con đường còn dài, cần một thời gian dài để chứng minh sự vô tội.

“Một ngày nào đó, em sẽ cảm thấy có lỗi vì đã vu oan cho anh.”

Hy Nguyệt cong môi, “Ước gì có một ngày như vậy.”

Sau khi uống một ly sữa, cô đi ngủ.

Lục Lãnh Phong nằm bên cạnh cô, hai tay ôm đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, “Cô gái ngốc, vì em suốt ngày lo lắng, nên anh phải phẫu thuật, để em sẽ không phải lo lắng nữa.”

Hy Nguyệt đôi mắt mơ mơ hồ hồ mở to, “Ý của anh là anh có thể phạm sai lầm.”

Anh rối bời, “Anh không muốn em lo bò trắng răng.”

Cô xoay người, ôm khuôn mặt tuấn tú của anh trong tay, “Lục Lãnh Phong, em nói cho anh biết, em không cho phép anh ngược đãi hay làm hại bản thân. Anh phải hoàn thiện và hoàn hảo, nếu không em sẽ không cần anh nữa.”

Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi hôn lên, rất bất lực, “Hiện tại, bỏ qua cho thứ quỷ này lựa lúc yếu thế mà vào này đi.”

Cô yên tâm, kéo chăn bông lên, nhắm mắt đi ngủ.

Lục Lãnh Phong không buồn ngủ chút nào, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm cái bụng vẫn bằng phẳng của cô.

“Quỷ con, rốt cuộc mi làm sao để vào được vậy, mi thật biết cách tìm được kẽ hở. Mi có biết cái này gọi là chim bồ câu chiếm tổ của chim ác là không.”

Ánh mắt anh đầy vẻ bất mãn và ghét bỏ không thể che giấu được.

“Tôi đã nghĩ ra tên của mi rồi. Gọi là Lục Đa Dư. Nhóc chỉ là một sự tồn tại dư thừa…”

Anh cho rằng Hy Nguyệt đã ngủ say từ lâu, nhưng thật ra cô vẫn tỉnh táo, chỉ nhắm mắt mà không nhúc nhích.

Nghe những lời anh nói, cô gần như muốn hộc máu, cảm thấy có một hàng quạ đen đang bay lượn trên đầu cô, xung quanh là cỏ và những con ngựa đang chạy loạn xạ trong đống bùn.

Đứa con tội nghiệp của cô ấy có lẽ đang run lên vì sợ hãi.

“Lục Lãnh Phong, anh nói chuyện với con như thế này có tốt không? Nó nghe thấy hết đó, thật là buồn biết bao.”

Lục Lãnh Phong rung lên dữ dỗi, “Anh còn tưởng rằng em đã ngủ.”

Cô ranh mãnh liếc nhìn anh, “Anh cứ nói nhảm, làm sao em ngủ được?”

“Anh chỉ là đang dạy nó một chút, kẻ không mời mà tới chính là kẻ phiền phức nhất.” Anh có hơi chán ghét nói.