Chương 1785

“Chú Ngọc Thanh, ông nội, bà Hai.” Hứa Kiến Quân vẫy tay chào họ.

Lục Lãnh Phong không buồn ngó ngàng đến, làm như không nhìn thấy Lục Vinh Hàn.

Hy Nguyệt lễ phép cười nói với Lục Vinh Hàn: “Bố, thật là trùng hợp, mọi người cũng đến ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, Ngọc Thanh thích món ăn ở đây.” Lục Vinh Hàn cười xoà.

Tư Mã Ngọc Thanh muốn chạy sang đó nhưng lại bị Tư Mã Ngọc Như ngăn lại: “Không được qua đó, tránh xa bọn họ một chút.”

“Cô à, quan hệ giữa cô và chị gái xinh đẹp không tốt, không phải là quan hệ giữa cháu và chị ấy không tốt, sao cháu phải nghe cô?”

“Bởi vì cô là cô của cháu!” Tư Mã Ngọc Như tức giận.

“Là cô thì sao chứ, chúng không phải là bố mẹ, dựa vào đâu mà can thiệp vào quyền sống tự do của cháu chứ? Hôm nay cháu muốn ăn cơm cùng chị gái xinh đẹp đấy thì sao nào?” Tư Mã Ngọc Thanh hất tay cô ta ra, chạy đến bên cạnh Hy Nguyệt.

Tư Mã Ngọc Như tức chết, nói: “Ngọc Thanh, cháu lập tức quay lại, nếu không cô gọi vệ sĩ dắt cháu về ngay!”

Tư Mã Ngọc Thanh nắm lấy tay áo Hy Nguyệt, nói: “Chị gái xinh đẹp, cứu em với!”

Hy Nguyệt ôm lấy bờ vai của cậu bé, nói: “Đối với tôi và Lãnh Phong mà nói, Ngọc Thanh giống như em trai ruột của chúng tôi vậy. Chúng tôi cùng cậu bé ăn một bữa cơm cũng không có vấn đề gì to tát nhỉ?”

Cô cố ý nhấn mạnh vào ba chữ “em trai ruột”.

Tần Nhân Thiên ôm lấy vòng eo thon thả của Hạ Dĩ Nhiên, nói: “Chúng tôi vào phòng riêng trước chờ mọi người nhé!”

Anh ta không muốn xen vào chuyện riêng của nhà họ Lục.

Lục Vinh Hàn nghe Hy Nguyệt nói xong, cơ trên má giật dữ dội, vô cùng sửng sốt.

Lẽ nào Hy Nguyệt đã nghi ngờ mối quan hệ của ông ấy và Ngọc Thanh sao?

Ông ấy biết Hy Nguyệt là một người có khả năng quan sát rất tốt, trông mềm yếu vô hại thế thôi nhưng thực chất là một người không thể coi thường.

Sau khi họ rời đi, Tư Mã Ngọc Như khịt mũi: “Em trai ruột ư? Nghe hay làm sao! Người không cùng huyết thống làm sao lại có thể coi là em trai ruột của mình được chứ? Cô giỏi thật đấy, thật biết ném đá giấu tay, miệng nam mô bụng bồ dao găm, lừa gạt mấy đứa trẻ ngây thơ vô tội.”

“Quan hệ huyết thống sao?” Hy Nguyệt nhếch môi, đáp một cách thản nhiên: “Hay là hôm nào đó đi làm xét nghiệm quan hệ bố con xem có quan hệ huyết thống gì không?”

Tư Mã Ngọc Như kinh ngạc nháo nhào lên: “Hy Nguyệt, rốt cuộc thì cô có ý gì? Cô điên rồi sao? Toàn nói những lời linh tinh chẳng ai hiểu được.”

Hy Nguyệt nhún vai đáp: “Chỉ đùa thôi mà, sao mẹ lại căng thẳng đến vậy?”

“Chuyện này có thể nói đùa được sao?” Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như tái xanh.

“Đúng vậy, Hy Nguyệt, chuyện như này không thể đem ra đùa được đâu. Mẹ của Ngọc Thanh không ở đây, chúng ta chỉ có thể giúp chăm nom cậu bé thôi.” Lục Vinh Hàn vội vàng giải thích, Hy Nguyệt lại thấy “cây kim giấu trong bọc” đã lòi ra rồi.

Khóe môi cô khẽ cong lên, bằng mặt không bằng lòng, đưa tay vuốt đầu Tư Mã Ngọc Thanh hỏi: “Ngọc Thanh, em có muốn ăn cơm cùng anh chị không?”

“Có ạ!” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu lia lịa.