Chương 1788

Nghe vậy, Lục Vinh Hàn như bị đâm mấy nhát vào tim vậy.

Theo nhận định của ông ấy, Tư Mã Minh Thịnh mới thật là kẻ làm ác, Tư Mã Ngọc Như chỉ là bị vạ lây mà thôi, thật ra cô ta vô tội.

Vì vậy, cho dù người của cả thế giới này không tin cô ta, ông ấy vẫn lựa chọn tin tưởng.

“Tiểu Quân, cháu còn nhỏ không hiểu chuyện người lớn.”

Hứa Kiến Quân cau có đáp: “Ông nội, tuy rằng cháu còn rất nhỏ, nhưng cháu biết nếu một người bố bỏ rơi con mình, thì đó là một người bố vô trách nhiệm.”

“Bố của cháu là người đã trưởng thành, có gia đình riêng, cho nên không cần ông nữa.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói: “Ngọc Thanh còn nhỏ, vẫn chưa phải là người lớn nên mới cần đến ông.”

Lục Lãnh Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của túi sữa nhỏ, nói: “Gia đình chúng ta hiện tại rất yên bình và hòa thuận, không còn kẻ điên nào đến gây rối nữa. Chúng ta không cần một người mù, ông ta chỉ là kẻ dư thừa mà thôi, mãi mãi cũng đừng hòng có thể quay lại.”

Anh nói một cách dứt khoát, không chút do dự nào, chỉ cần anh còn trách nhiệm với nhà họ Lục, anh sẽ không chấp nhận Lục Vinh Hàn một lần nữa.

Lục Vinh Hàn cố sức nuốt ngụm nước bọt, cảm giác chua xót đắng ngắt nơi đầu lưỡi cũng được nuốt xuống dưới đáy lòng.

“Bố chỉ làm những chuyện bố cho là mình đã chọn đúng, không quan trọng con nghĩ như thế nào. Đối với bố mà nói, bố đã làm tròn trách nhiệm một người bố. Con cũng đã là người lớn rồi, không cần bố lo cho nữa, nhưng Ngọc Như thì khác, cô ấy là vợ của bố, bố có trách nhiệm cả đời này phải đối xử tốt với cô ấy.”

Cả người Lục Lãnh Phong toát ra một cảm giác lạnh lùng khiến bầu không xung quanh như bị đóng băng lại.

“Đi, đứng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị chúng ta đấy.”

Hy Nguyệt gật đầu, dắt tay bọn nhỏ rồi cùng nhau đi về phía nhà hàng.

Tư Mã Ngọc Thanh cũng đi theo bên cạnh cô.

Ở đằng sau, Tư Mã Ngọc Như hét lên: “Ngọc Thanh, cháu quay lại đây!”

“Cháu không đấy!” Tư Mã Ngọc Như lè lưỡi nhăn mặt về phía cô ta rồi chạy biến vào trong.

Tư Mã Ngọc Như muốn xông lên phía trước bắt thằng bé lại, nhưng lại bị Lục Vinh Hàn kéo lại, nói: “Được rồi, cho nó đi đi. Thù hận của thế hệ trước không nên ảnh hưởng đến bọn nhỏ.”

Tư Mã Ngọc Như cau mày nói: “Anh không nhận ra gì sao? Hy Nguyệt đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Ngọc Thanh, những gì cô ta nói vừa rồi đều là để thử chúng ta.”

“Tôi nghe ra được.” Lục Vinh Hàn gật đầu, ánh mắt dần tối sầm lại: “Chúng ta cũng không thể giữ bí mật này được lâu đâu. Ngọc Thanh luôn đi theo chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của bọn họ.”

Tư Mã Ngọc Như nắm lấy cánh tay của ông ấy, nói: “Vinh Hàn, anh phải đảm bảo an toàn cho Ngọc Thanh, không được để Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong làm thằng bé bị thương.”

“Nếu như cô lo lắng thì sau này chú ý một chút, đừng có mãi bày ra bộ mặt hung dữ mỗi khi gặp mặt tụi nó như vậy nữa! Giờ tôi đã không còn là người quản lý nhà họ Lục, cho nên tôi không thể quản giáo Lãnh Phong được nữa. Nếu như cô gây rối cho nó, ngược lại nó sẽ xử lý cô đấy!” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như kẻ làm sai ắt lãnh quả báo: “Ý của anh là sau này gặp bọn họ em phải cúi đầu khom người chào đúng không? Từ sau khi ra khỏi nhà họ Lục, em đã trở thành một kẻ thấp kém, đến nỗi lòng tự tôn cơ bản nhất cũng không còn nữa.”

“Tôi không có ý đó.” Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ta, nói: “Tôi chỉ muốn cô hòa nhã một chút, cô xem dáng vẻ ban nãy của cô, đến con nít cũng không thích cô nữa là…”