Chương 1793

“Em cứ yên tâm đi, Kiến Diệp nhà chúng ta một lòng và là một người có trách nhiệm. Điều quan trọng nhất là không có tình đầu, người yêu cũ đến quấy rối đâu.” Hy Nguyệt cười ha ha nói.

Tuy rằng mối tình đầu là chuyện khó quên trong đời, nhưng nếu đã kết hôn rồi thì không thể day dứt nhớ về đoạn tình cảm đã qua đó nữa, nên đặt hôn nhân và gia đình lên hàng đầu.

Tần Nhân Thiên liếc cô: “Em phải giúp anh Thạch tìm được một cô gái tốt, anh ấy cô đơn quá lâu rồi.”

Hy Nguyệt mỉm cười: “Nhất định anh Thạch sẽ tìm được một người con gái khiến anh ấy rung động thôi.” Hi vọng lớn nhất của cô là được nhìn thấy anh Thạch hạnh phúc.

“Người tốt như cậu Thạch sẽ không thích những cô gái mưu mô đâu.” Hứa Kiến Quân nói.

“Đương nhiên rồi, có mối tình đầu làm tiêu chuẩn, nhất định phải tìm được người giống với mối tình đầu của mình.” Tần Nhân Thiên nói bằng giọng điệu giễu cợt.

Hy Nguyệt cúi đầu ăn canh vờ như không nghe thấy.

Có Lục Lãnh Phong ở bên cạnh, cô cố hết sức không nói những chủ đề có liên quan đến Thời Thạch.

Lục Lãnh Phong không để lộ chút biểu cảm nào, tự động ngăn một bức bình phong với cái tên Thời Thạch này.

Anh phải thừa nhận rằng mối tình đầu và người yêu cũ là thứ đáng ghét nhất trên đời.

Sau khi ăn xong, Hy Nguyệt đưa Tư Mã Ngọc Thanh tới cửa phòng riêng của Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như.

Tư Mã Ngọc Như không ăn được bao nhiêu, trong lòng vô cùng tức tối.

Cô ta không thể để Hy Nguyệt luôn trên cơ như vậy được, cô ta nhất định phải làm cho Ngọc Thanh hận cô ấy, để thằng bé đứng cùng chiến tuyến với mình.

Thứ hai, Lục Vinh Hàn đi nơi khác bàn chuyện làm ăn, công ty mới thành lập còn rất nhiều việc phải làm.

Khi Tư Mã Ngọc Thanh đi học về thì ngửi thấy một mùi hương.

Trên bàn đặt một chiếc hộp, bên trong là miếng vịt rán giòn.

“Có phải cháu nói với Hy Nguyệt cháu muốn ăn vịt rán giòn không, cô ấy đã cho người mang đến rồi này.” Tư Mã Ngọc Như thản nhiên nói.

“Tuyệt quá! Chị gái xinh đẹp là tốt nhất!” Tư Mã Ngọc Thanh liếm môi, nhanh chóng chạy đi rửa tay, mùi vịt rán giòn thơm quá đi!

Cậu bé rửa tay xong chạy ra, mở hộp thức ăn ra cầm một miếng thịt vịt lên ăn, hàng lông mày nhỏ nhắn bất giác cau lại, hỏi: “Cô ơi, có thật món vịt này là do chị gái xinh đẹp mang tới không?”

“Ừ, sao vậy, không ngon sao?” Tư Mã Ngọc Như nhướng mày.

“Không giống mùi vị mà chị gái xinh đẹp làm. Chị gái xinh đẹp làm vịt quay ngon lắm, tan chảy trong miệng, hơn nữa có một mùi vị riêng biệt. Nhưng món vịt này có vị ngon rất thường thấy, kiểu ngon bình thường ấy.” Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi, vị giác của cậu bé rất nhạy cảm, sẽ cảm giác được dù chỉ là khác biệt nhỏ nhất.

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật, cô ta sững sờ: “Thịt vịt nguội rồi, đương nhiên mùi vị sẽ thay đổi rồi. Hơn nữa, cũng không thể nào mỗi lần làm đều có mùi vị giống như nhau được, có khi lần này dùng phương pháp khác để nấu nên mùi vị không giống.”

Tư Mã Ngọc Thanh ôm hộp thức ăn đứng lên nói: “Chắc vậy. Cháu lên lầu vừa ăn vừa đọc sách nha.”

Tuy không còn ngon như trước nhưng cũng không phải là không ngon, lát nữa phải hỏi chị gái xinh đẹp xem có phải lần này đã đổi cách làm không.