Chương 1803

Lục Lãnh Phong bế cậu bé lên và hôn lên chiếc má nhỏ nhắn của cậu bé: “Được rồi, bố sẽ chế tạo cho con một chiếc phi thuyền để con bay vào vũ trụ.”

Túi sữa nhỏ nhoẻn miệng cười, vỗ tay cực kì vui mừng.

Đối với Lục Lãnh Phong mà nói, anh muốn bù đắp tất cả những hạnh phúc đã đánh mất thời thơ ấu của mình cho bọn nhỏ, và các con của anh không thể sống trong bóng tối như anh.

Sau khi Lục Vinh Hàn trở về, ông ấy lập tức hỏi Tư Mã Ngọc Như về vụ đầu độc.

Tư Mã Ngọc Như cố gắng hết sức để duy trì sự điềm tĩnh của cô ta: “Chính miệng người đưa vịt nói rằng vịt đó là do Hy Nguyệt sai người gửi qua. Hy Nguyệt tất nhiên sẽ không thừa nhận rồi, cô ta xảo quyệt và nham hiểm như thế nào anh cũng biết mà, cô ta cố tình không tự tay làm mà bảo người khác làm, như vậy mới có thể chia rẽ quan hệ của em với Ngọc Thanh, cô ta đã cướp Ngọc Thanh khỏi tay em, bây giờ lại muốn chiếm Ngọc Thanh, cô ta muốn đẩy em vào chỗ chết,”

Nói xong, cô ta bắt đầu khóc: “Ngọc Thanh là điều quý giá nhất em có, còn quan trọng hơn cả mạng sống của em, anh có biết là lúc thấy nó bệnh em rất không lòng không, sao người trúng độc không phải là em cơ chứ. Bây giờ nó lại bị Hy Nguyệt xúi giục như thế, không biết đã chạy đi đâu, nếu như thằng bé có mệnh hệ gì thì em cũng không sống nữa đâu.”

Lục Vinh Hàn châm một điếu xì gà: “Trong chuyện này chắc chắn có điều kì cục, ít nhất thì Hy Nguyệt cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu. Làm vậy cũng chả có ích gì cho nó cả.”

“Anh sai rồi đấy.” Tư Mã Ngọc Như lắc đầu: “Cô ta đã bắt đầu nghi ngờ Ngọc Thanh là con của chúng ta rồi, không chừng Y Hạo Phong cũng biết rồi đấy, bọn mẹ chồng con dâu đồng lòng một giuộc, muốn em không được yên ổn đây mà, cho dù em có rời khỏi nhà họ Lục thì sự căm ghét của Y Hạo Phong với em vẫn còn đó, bà ta sẽ không để em sống yên ổn đâu.”

Lục Vinh Hàn hít một hơi xì gà thật sâu: “Được rồi, hiện tại việc quan trọng nhất là tìm ra Ngọc Thanh, những việc khác để sau hãy nói đi.”

Tư Mã Ngọc Như nghiến răng: “Ngọc Thanh gan nhỏ, một mình không dám ở bên ngoài đâu, chắc chắn là bị Hy Nguyệt dấu đi rồi. Anh nên phái người đến các biệt thự của Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt tìm xem, Ngọc Thanh hẳn là đang trốn ở đâu đó đấy.”

“Nếu chúng nó thực sự dấu thì không phải lo đâu, chỉ sợ là Ngọc Thanh bỏ nhà đi thật rồi gặp người xấu thôi.” Lục Vinh Hàn nói.

“Không phải lo?” Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Như trở nên gay gắt: “Có thể bọn họ sẽ làm xét nghiệm ADN với Ngọc Thanh, một khi xác nhận có quan hệ huyết thống, bọn họ sẽ giết Ngọc Thanh, giải quyết tận gốc, tránh hậu họa về sau.”

Nói xong, cô ta liền che mặt khóc rống lên: “Ngọc Thanh, con trai của mẹ, con mà có mệnh hệ gì thì mẹ cũng sống không nổi nữa.”

Lục Vinh Hàn thở dài nặng nề: “Anh đã phái người đi tìm rồi.”

Đôi mắt Tư Mã Ngọc Như khẽ lóe lên một tia nham hiểm xấu xa, cô ta chắc chắn Hy Nguyệt đã giấu con trai mình, chỉ cần phái người theo dõi Hy Nguyệt, nhất định sẽ tìm được con trai của mình, đến lúc phải khiến Hy Nguyệt ăn không ngon ngủ không yên.

Trong ngôi nhà thông mình, bốn đứa trẻ chơi rất vui vẻ, Hy Nguyệt ngồi trên sô pha bên ngoài ăn hoa quả, vẻ mặt lo lắng.

“Ma vương Tu La, anh nói xem Ngọc Thanh sẽ đi đấu chứ

Lục Lãnh Phong ôm lấy vai cô, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén: “Em xem hai đứa nhỏ chơi vui biết bao, nếu như Tư Mã Ngọc Thanh thực sự mất tích, chúng không thể nào mà thoải mái như vậy được, kiểu gì cũng đã bắt anh đi tìm Ngọc Thanh về từ lâu rồi.”