Chương 1809

“Mẹ ơi!” Nhìn thấy mẹ, hai đứa vui vẻ vẫy tay chào: “Bọn con đang chơi với người máy.”

Hy Nguyệt âu yếm hôn lên đôi má ửng hồng của bọn trẻ, sau đó ngồi trên sô pha bên cạnh, nhìn chúng chơi đùa.

Kiến Dao chơi một lúc, sau đó chạy tới rồi đặt bàn tay nhỏ bé lên bụng cô: “Mẹ, em bé trong bụng đang lớn lên sao?”

Cô cười: “Đúng thế!”

Kiến Dao tò mò nghiêng đầu: “Con và Tiểu Diệp cũng lớn lên trong bụng mẹ hả mẹ?”

“Đúng rồi.” Hy Nguyệt cười.

“Bụng của mẹ thật tuyệt vời.” Kiến Dao vỗ vỗ nhẹ tay, đôi mắt to đẹp sáng lấp lánh như những vì sao, như thể bụng cô là một chiếc túi Doraemon có những phép thuật thần kỳ và một chiếc rương bảo vật.

Lục Lãnh Phong từ trên cái nệm đứng lên, để bọn nhỏ tự chơi, đưa Hy Nguyệt trở về phòng.

“Lăn lộn cả ngày đã mệt chưa?”

“Vẫn ổn, em chủ yếu là ở khu nghỉ ngơi, để chị dâu tự đi.” Cô nhún vai, như thể đang nghĩ ra điều gì đó và hỏi, “Trước đây lúc Hùng Văn điều tra hành tung của những người phụ nữ trong khách sạn, đã tìm ở nhà hàng của Yến Tư chưa?”

“Nhà hàng đối diện đều tìm cả rồi, làm sao mà bỏ qua nó được?” Lục Lãnh Phong khẽ liếc cô một cái, ánh mắt tinh tế đầy ẩn ý: “Có chuyện gì sao?

“Không có gì, em chỉ tiện hỏi xíu thôi.” Hy Nguyệt nhẹ giọng nói.

Lục Lãnh Phong luôn cảm thấy cô có điều gì đó đang che giấu mình, vì vậy anh duỗi cánh tay ra, ôm lấy eo của cô: “Cô gái ngốc nghếch này, giữa chúng ta mà còn có việc gì phải che đậy sao?”

Cô bĩu môi: “Có chút chuyện nhưng em cũng đang đoán mò thôi, còn chưa xác thực, sau khi xác thực xong, em sẽ nói với anh mà, anh đừng có hỏi em nữa.”

Lục Lãnh Phong búng vào trán của cô: “ Em không tin tưởng anh ư?”

Cô bĩu môi: “Chả phải anh đã hứa rồi sao, người phụ nữ tùy ý em xử lí, cho nên chuyện này em không cho anh xen vào, do em toàn quyền xử lí mà.”

Lục Lãnh Phong thở dài, sợ lại làm cô khó chịu nên chỉ có thể thỏa hiệp: “Bỏ đi, tùy em.”

Sáng sớm hôm sau, Hy Nguyệt nhận được điện thoại của Tư Mã Ngọc Như, đã lâu thế mà vẫn không tìm được con trai nên cô ta không thể chịu nổi mà hẹn Hy Nguyệt ra ngoài thương lượng.

Ăn xong bữa sáng, Hy Nguyệt đi tới Victoria Tea House.

“Hy Nguyệt, rốt cuộc cô định làm gì, Ngọc Thanh ở đâu?” Dây thần kinh của Tư Mã Ngọc Như như căng ra đến cực điểm.

Hy Nguyệt cười nhạt: “Thay vì lãng phí thời gian ở đây thì cô nên mau đi tìm Ngọc Thanh đi.”

Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như lô ra: “Đừng giả bộ không biết gì với tôi nữa, tôi biết cô đang giấu Ngọc Thanh.”

“Tại sao cô cho rằng tôi giấu Ngọc Thanh? Cô có chứng cứ gì không?” Hy Nguyệt chậm rãi hỏi.

Tư Mã Ngọc Như đột ngột đập bàn: “Tôi mà có chứng cứ thì đã không để cho cô yên từ lâu rồi, chứ còn ngồi đây nói nhảm với cô sao? Hy Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, nếu Ngọc Thanh có mệnh hệ gì thì tôi sẽ giết hết con của cô để trả thù cho nó.”

Hy Nguyệt khịt mũi cười: “Cô có bản lĩnh đó sao? Hiện tại cô chỉ là một bà nội trợ bình thường, đến việc đánh lừa tai mắt của vệ sĩ nhà học Lục còn chả có mà còn dám ở đây kêu gào, thật là nực cười.”