Chương 1816

Hứa Nhã Thanh ở chốn Thành Đô xa xôi cũng đã nghe về tin tức này, anh ta tức tốc chạy đến.

Nếu như chuyện này cứ tiếp tục đồn đãi như thế thì anh ta sẽ không được chút lợi lộc gì hết, thậm chí có khi còn sẽ hủy hoại hoàn toàn mối quan hệ giữa anh ta và Hy Nguyệt.

Mộ Dung Cẩm Lý lại tới rồi. Cô ta muốn cho anh ta thấy được rằng Hy Nguyệt còn kinh tởm, còn đáng khinh hơn cô ta đến bực nào.

Hứa Nhã Thanh vốn không muốn nhìn lấy bản mặt của cô ta:

“Tôi đã nói, cô đừng có lại xuất hiện trước mặt tôi kia mà.”

“Em chỉ muốn nói mấy câu với anh về Hy Nguyệt thôi, chẳng lẽ, anh lại không muốn biết ư?”

Mộ Dung Cẩm Lý nhếch mép, cười lạnh.

Chút sắc bén lóe qua đáy mắt Hứa Nhã Thanh.

“Chuyện đấy không phải là do cô làm ư?”

“Anh đừng vu oan em thế chứ. Chuyện này chẳng liên quan gì đến em cả.”

Mộ Dung Cẩm Lý tất nhiên là không thừa nhận rồi.

Cô ta rút di động ra từ trong túi, bấm mở đoạn video.

“Anh thử nhìn xem đi, lúc Hy Nguyệt từ trong khách sạn đi ra ngay cả đứng cũng không đứng vững nổi. Anh nói xem, khả năng chịu đựng của cô ta cũng ghê gớm phết nhỉ. Xảy ra chuyện như thế rồi mà còn làm như chẳng có gì xảy ra rồi vẫn ngang nhiên mà gả cho Lục Lãnh Phong, đúng là làm em phải bội phục sát đất luôn đấy.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Nhã Thanh thoáng qua chút u buồn điêu linh. Đột nhiên, anh ta lại bóp chặt lấy cổ cô ta.

“Mộ Dung Cẩm Lý, tôi cảnh cáo cô. Nếu như tôi mà tra ra được chuyện này có liên quan đến cô, thì tôi sẽ lập tức bẻ gãy cổ cô rồi vứt xác cô cho chó ăn đấy.”

Mộ Dung Cẩm Lý rùng mình ớn lạnh, phản ứng này của anh ta hoàn toàn không phải là thứ mà cô ta mong muốn nhìn thấy. Chẳng phải anh ta nên chán ghét Hy Nguyệt sao, chẳng phải anh ta luôn ghét bỏ cô ta đấy ư?

“Hứa Nhã Thanh, anh lại chê em, Hy Nguyệt cô ta khác gì em đâu chứ?!”

“Cô cho là tôi sẽ tin tưởng cái loại đồn đãi phỉ báng, xàm ngôn loạn ngữ về cô ấy ư?”

Từng ngón tay của Hứa Nhã Thanh bỗng dưng siết cứng lại, khiến cô ta không cách nào thở cho được, mắt trắng dã, lưỡi cũng cố mà vươn ra.

Cô ta dùng sức kéo tay anh ta ra, bấy giờ anh ta mới kiềm chế, thả ra.

Cô ta khom người, ho kịch liệt.

“Đó là sự thật… Nhìn cái kiểu cô ta đi ra từ trong khách sạn đi, ai cũng biết tỏng đã có chuyện gì đó xảy ra rồi. Em chắc chắc Lục Lãnh Phong biết rõ chuyện này hơn cả so với ai khác, chẳng qua là anh ta không muốn công khai ra mà thôi. Hứa Nhã Thanh, loại đàn bà này mà anh cũng ngó ngàng đến, mắt thẩm mỹ của anh có phải là bị thấp quá rồi không vậy?”

Gân xanh trên trán Hứa Nhã Thanh co giật từng cơn.

Trực giác nói cho anh ta biết, chuyện này chắc chắn không thể nào không có quan hệ gì với Mộ Dung Cẩm Lý được.

“Cô luôn miệng nói có tận năm người đàn ông. Từ đâu mà cô biết là cô biết có năm người?”

“Có người trông thấy, tận mắt thấy, video cũng là do cô ấy quay lại.”

Mộ Dung Cẩm Lý đáp.

“Ồ?”