Chương 1818

“Anh ta không biết chứ gì? Anh đây gặm xương nhà người ta, cướp lấy người đàn bà của anh ta, kiểu gì thì anh ta cũng ghi hận trong lòng thôi nhỉ. Nếu như để anh ta biết được trước khi mình kết hôn, anh đã ngủ chung với Hy Nguyệt thì không biết khi ấy anh ta sẽ điên tiết tới cỡ nào nhỉ?”

“Cô cho là mình có cơ hội nào để nói cho anh ta biết ư?”

Hứa Nhã Thanh đột ngột phẩy tay, chặt thẳng vào cổ cô ta. Tầm mắt cô ta bỗng tối sầm, ngã nhào.

Hứa Nhã Thanh gọi cấp dưới mình đến:

“Lôi cô ta ra, tìm chỗ nào kín kẽ một chút rồi giam lại.”

“Rõ.”

Tên cấp dưới mặc một cây đen kéo Mộ Dung Cẩm Lý ra ngoài.

Hứa Nhã Thanh đi đến quầy bar, rót cho mình một ly whiskey, trên mặt anh ta lóe lên ý muốn giết người.

Ả đàn bà này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh ta rồi, nếu không tàn nhẫn dạy cho cô ta một bài học thì cô ta sẽ chẳng biết rằng anh ta lợi hại tới cỡ nào.

Ngày hôm sau, Hy Nguyệt sau khi đi làm về từ công ty thì tạt ngang qua nhà anh ta.

“Hy Nguyệt, cô vẫn khỏe chứ?”

Anh ta rót cho cô một ly nước trái cây.

“Tôi ổn, anh đừng lo quá.”

Hy Nguyệt nhún vai bình thản:

“Tôi chẳng qua chỉ là đang nghĩ, rốt cuộc ý định của kẻ chủ mưu là gì đây?”

“Mục đích của cô ta chính là muốn quan hệ giữa hai chúng ta rạn nứt. Tôi đã giam người đàn bà kia lại rồi, cô ta chẳng cách nào xông ra ngoài gây sóng gió nữa đâu.”

Hứa Nhã Thanh trầm giọng thuật lại.

Hy Nguyệt sững sờ:

“Anh đừng với tôi là Mộ Dung Cẩm Lý đấy nhé?”

Hứa Nhã Thanh gật đầu thừa nhận:

“Ngày hôm qua cô ta đến tìm tôi, tôi nói thẳng sự thật cho cô ta. Cô ta còn bảo muốn mách chuyện này cho Lục Lãnh Phong biết, nên tôi giam cô ta lại.”

Gương mặt Hy Nguyệt trắng nhợt hẳn đi:

“Giam lại cũng không phải là thượng sách. Anh đâu thể giam cô ta cả đời được đâu?”

“Tôi sẽ nghĩ cách để cô ta không thể mở miệng nói chuyện này ra.”

Hứa Nhã Thanh bảo.

Trên gương mặt Hy Nguyệt vẫn đọng lại quá nhiều ưu tư:

“Nhưng sao mà Mộ Dung Cẩm Lý lại biết chuyện này được?”

“Hẳn là người quay video nói cho cô ta. Tôi có cách cạy miệng cô ta, sẽ ép cô ta phải khai ra cho thật rõ ràng.”

Hứa Nhã Thanh khẳng định.

Hy Nguyệt xoa xoa cằm:

“Chuyện ở khách sạn không thể nói cho Lục Lãnh Phong biết được. Tôi không hy vọng giữa hai ngườ chúng tôi sẽ phát sinh thêm mâu thuẫn.”

Hứa Nhã Thanh vươn tay vuốt vuốt mái đầu cô: