Chương 1821

“Em rời đi không phải vì chuyện này, là bởi vì…” Cô ngập ngừng không nói tiếp, nhưng Lục Lãnh Phong biết lí do là bởi vì anh đã phạm phải sai lầm lớn, đó chính là giết chết đứa bé của bọn họ.

Từ sau khi trở về, Hy Nguyệt cũng không nhắc tới đứa bé kia, giống như cô đã quên chuyện kia rồi.

Anh cũng không dám nói ra, sợ chạm đến vết sẹo mà bọn họ không muốn đụng vào.

“Có lẽ đứa bé kia không rời bỏ em, nó đã biến thành Tiểu Quân, quay trở lại bên em rồi.”

Khoé miệng Hy Nguyệt bỗng co rút lại.

Nó không biến thành Tiểu Quân, mà nó chính là Tiểu Quân.

Trước khi cô bị đưa vào phòng giải phẫu, Hứa Nhã Thanh đã nói chuyện trước với bác sĩ, giả vờ làm giải phẫu nhưng thực ra đứa trẻ vẫn luôn ở trong bụng cô.

Lúc ấy cô sợ hãi đến ngất lịm đi, sau khi tỉnh lại còn tưởng rằng đã giải phẫu xong rồi, đứa bé cũng đã biến mất rồi.

Hứa Nhã Thanh đã đem chân tướng sự việc nói lại với cô.

Vì có thể giữ được đứa bé, cô chọn rời đi cùng Hứa Nhã Thanh, cách xa tên ác ma này để anh không thể làm tổn thương đến đứa bé trong bụng cô được nữa.

Lục Lãnh Phong đứng lên, quỳ trước mặt cô, vùi đầu trước đầu gối của cô.

“Thật xin lỗi, anh không nên qua loa như vậy, bắt buộc em phải bỏ con, anh không nên ngu xuẩn tin tưởng tờ giám định huyết thống bố con đấy. Anh rất muốn xin lỗi đứa bé kia, đều là anh sai rồi.”

Giọng anh hơi run rẩy giống như đứa trẻ làm sai chuyện đang cầu xin cô tha thứ.

Trong lòng cô đang nổi lên từng cơn sóng to gió lớn, cô hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến anh sẽ phản ứng như bây giờ.

Đây không phải là lỗi của anh.

Coi như có làm thêm một lần giám định thân nhân thì kết quả cũng không thay đổi.

Tiểu Quân không phải con trai của anh, nó chính là con trai của Hứa Nhã Thanh.

Nếu như anh cho phép cô sinh ra thì khi giám định thân nhân cũng sẽ xảy ra tai nạn long trời lở đất.

“Ma vương Tu La, chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao, sao chúng ta phải nói lại chuyện cũ nữa?”

Lục Lãnh Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng dọa cô giật mình.

Một ma vương lạnh lùng vô tình không thể nào vì giết chết “nghiệt chủng” của người khác trong bụng vợ mình mà áy náy được.

Cô nắm lấy tay anh đặt lên trên vùng bụng phẳng lì của mình.

“Bây giờ việc anh phải làm chính là đối xử với đứa bé này thật tốt, đừng có cả ngày lẫn đêm đều thể hiện vẻ mặt ghét bỏ nó, tâm hồn trẻ thơ sẽ bị tổn thương nghiêm trọng đó. Anh nhìn xem mỗi ngày nó đều rất ngoan, một chút phản ứng thai nghén cũng không có, khẳng định là đã bị anh doạ sợ rồi.”

Lục Lãnh Phong cười khanh khách.

“Nó bị hù doạ mới lạ đó, anh thấy gan đứa nhóc này rất lớn, chẳng có chút nào sợ anh cả, nếu không thì sẽ không được anh cho phép mà chạy đến chiếm chỗ trong bụng của em.”

Hy Nguyệt tức giận đập lên vai anh: “Rõ ràng là do anh không biết kiềm chế mới làm em mang thai, bây giờ lại trách đứa nhỏ trong bụng, anh muốn bắt nạt đứa bé nhận tội thay anh sao?”

Anh lộ ra nụ cười khổ: “Là anh sai, nên anh sẽ đi làm giải phẫu để không bao giờ khiến em phải mang thai nữa.”