Chương 211

Khi Lục Lãnh Phong nhìn thấy tin nhắn này, anh đang ở trụ sở của Đế Vương, hai hàng lông mày rậm đẹp đẽ của anh lập tức cau lại.

Nhưng anh không bay đến để hỏi tội ngay mà kiềm chế tình, chờ đến đêm.

Hy Nguyệt vừa vào cửa liền bị gọi vào phòng làm việc của anh.

“Hôm nay cô đã làm gì?” Giọng điệu của anh thản nhiên, như thể chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Nhưng Hy Nguyệt không dám tùy tiện trả lời.

Tiêu Ánh Minh nhìn thấy cô và Hứa Nhã Thanh vào buổi trưa, dựa theo tính tình thích thị phi của cô ta, tuyệt đối sẽ không buông tha cô, nhất định sẽ âm thầm tố cáo cô với Lục Lãnh Phong.

Có lẽ anh đã biết điều này, cho nên mới hỏi thế.

“Hôm nay không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Lúc đó là buổi trưa tôi ra ngoài đi ăn cơm, gặp được cậu Hứa đã giúp tôi lần trước vào nhà hàng. Anh ta tên là gì ấy nhỉ.” Cô gãi gãi đầu, giả vờ đang suy nghĩ, sau đó vỗ đầu một cái: “Cái tên có hơi khó nhớ, tôi không rõ. Anh ta bảo tôi cùng ăn cơm, tôi nhớ tới lần trước anh ta cứu mình cho nên không từ chối, sợ bị người ta bảo là kiêu.”

Lục Lãnh Phong lạnh nhạt nhìn cô, cảm giác như một tên hề buồn cười đang diễn trò.

Nhưng mà lại rất thẳng thắn, không có tia chột dạ nói láo.

“Tên còn không nhớ rõ, sao không quên cả dáng vẻ đi?”

“Tên và tướng mạo là hai việc khác nhau, tôi không có chứng mù mặt, chỉ cần tôi từng thấy thì sẽ có thể nhớ ỹ.” Cô bĩu môi: “Quan trọng là, đặc điểm gương mặt của anh ta đối lập với gương mặt của anh cực kỳ lớn. Trên mặt anh ta lúc nào cũng treo ý cười, không giống anh, luôn lạnh như băng, trên mặt không thèm chuyển mùa, mãi mãi là một mùa đông khắc nghiệt. Gương mặt anh đẹp trai thế này, còn đẹp trai hơn anh ta, nếu cười lên, nhất định là xuân hoa đua nở, sáng đến nỗi mắt người ta không mở ra được, cả người như được tắm trong ánh bình minh vậy…”

Cô bô bô nói một tràng, khiến cho Lục Lãnh Phong dở khóc dở cười, vốn trong lòng còn nhịn một đống lửa, muốn hung hăng dạy dỗ cô một trận.

Giờ lại đột nhiên thoải mái hơn nhiều, không biết có phải chiêu vuốt móng ngựa của cô khiến anh dễ chịu hơn không.

“Hy Nguyệt, tôi chỉ cảnh cáo một, cô hãy nghe cho kỹ. Sau này cô không được phép gặp lại Hứa Nhã Thanh nữa. Một người phụ nữ làm loạn thì ở chỗ tôi chỉ có một con đường chết.”

Con ngươi đen như mực của Lục Lãnh Phong trở nên u ám khác thường.

Lần đầu tiên cô cho tên đàn ông kia, là vì cô yêu anh ta.

Nhưng nguyên nhân này khiến anh càng thêm nổi nóng.

Cô gả tới chỉ là một cái xác không trọn vẹn, cơ thể cô, lòng của cô đều thuộc về người khác!

“Chỉ cần trong lòng cô có chứa tên đàn ông khác thì chính là không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ.”

“Anh ấy đã chết rồi!” Trong lòng cô ẩn ẩn chua xót.

“Chết thì hoàn toàn quên đi!” Từng chữ như rít qua kẽ răng, bá đạo mà ngang ngược.

Bàn tay giấu sau lưng cô chậm rãi nắm chặt.

Thời Thạch là người mà đời này cô yêu nhất, cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên anh!

Nhưng mà nếu cô đối đầu với Lục Lãnh Phong, chuyện lần trước bên hồ vẫn khiến cô sợ hãi, cô không muốn lại bị tra tấn như vậy.

“Tôi sẽ cố hết sức.” Cô nói rất nhỏ.

“Không phải cố hết sức, mà nhất định phải.” Anh lạnh lùng bỏ lại lời nói, bước ra ngoài.