Chương 218

Hy Nguyệt cuối cùng cũng biết tại sao Lục Lãnh Phong lại đẹp trai như vậy, bởi vì ngoại trừ bà Lục đẹp nghiêng nước nghiêng thành ra, bố chồng Lục Vinh Hàn của cô cũng anh tuấn không kém.

“Con chào bố.” Cô lễ phép chào hỏi Lục Vinh Hàn.

“Ngoan.” Lục Vinh Hàn mỉm cười hiền từ, giọng điệu rất ôn nhu.

Hy Nguyệt trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bố chồng nhìn cô giống như bà cụ Lục, rất dịu dàng, khác hẳn những người khác. Điều này chứng tỏ sau này cô ở nhà họ Lục sẽ bớt đi một ngọn núi nặng chèn lên vai, có thể thở phào nhẹ nhõm.

Một cô bé loli khoảng tám chín tuổi từ trên lầu chạy xuống, ngũ quan hài hòa, trông như một thiên thần bé nhỏ: “Oa, đây là chị dâu mới của con sao. Chị đẹp quá.” Cô bé cười khúc khích.

Hy Nguyệt khẽ giật mình, cô vốn tưởng nhà họ Lục chỉ có hai người con, không ngờ lại có thêm một bé gái ở đây.

“Em cũng rất xinh đẹp, nhất định là thiên thần nhỏ đáng yêu nhất trong nhà.” Cô cười nói.

“Chị đoán đúng rồi, em chính là thiên thần nhỏ trong nhà này, em tên là Lục Sênh Hạ. chị gọi em là bé Hạ nha.” Cô bé cười toe toét, để lộ một hàng răng trắng muốt.

Một người phụ nữ trông có vẻ cao quý từ trong sảnh phụ đi ra, khuôn mặt nhân hậu cùng nụ cười khả ái: “Vợ của Lãnh Phong về rồi, nào, đây là quà gặp mặt của má nhỏ.” Cô ta lấy ra phong bì lớn màu đỏ đưa cho cô

Má nhỏ!

Hy Nguyệt chẹn họng.

Trời ạ, hóa ra ngoại trừ mẹ chồng, bố chồng còn có một cô vợ lẽ.

Còn Lục Sênh Hạ này chắc là con riêng của bố chồng và người mẹ kế này.

“Thực sự xin lỗi, con không biết các người về, nên không có chuẩn bị quà lễ gì.” Cô có chút ngượng ngùng nói.

“Không sao, đều là người một nhà, đừng khách sáo quá.” Tư Mã Ngọc Như mỉm cười nói, nhét phong bì đỏ vào tay cô.

“Cảm ơn má nhỏ.” Hy Nguyệt không từ chối, đây là phép xã giao, nếu cô từ chối, sẽ khiến người đó cảm thấy cô chê phong bì này quá ít, hoặc là nghĩ cô khinh thường họ. Đặc biệt hơn, người này là mẹ kế của Lục Lãnh Phong.

Bà Lục trong lòng thầm thì trong lòng, đều là đám quỷ nghèo, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Lục Sênh Hạ kéo lấy tay cô cùng ngồi bên cạnh Lục Lãnh Phong: “Anh hai, cũng may ông nội thay anh chọn ra một cô vợ, nếu không thì anh đã cưới cái chị đáng ghét nhà họ Tiêu kia về rồi.”

“Con nhóc kia, em mới gặp chị ấy có một lần, sao biết chị ấy tốt hơn Tiêu Ánh Minh chứ?” Lục Lãnh Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, trên khuôn mặt lạnh lùng băng lãnh kia thoáng một chút nét cười, xem ra, anh đặc biệt thương yêu cô em gái nhỏ này.

“Cái chị họ Tiêu giọng con nít kia rất là đáng sợ, chị ta vừa mở miệng là em liền sởn gai ốc. Hơn nữa chị ta cũng già mồm lắm, em bảo chị ta chơi đất nặn cùng em, chị ta lại sợ bẩn tay. Em bảo chị ta chơi đá bóng với em, chị ta nói cái đó mới có con trai chơi, con gái chơi thì không ra dáng thùy mị tí nào, còn phơi nắng thì sẽ bị rám da! Loại phụ nữ này chẳng thú vị gì cả, có tên ngốc mới lấy chị ta làm vợ.” Cô bé bĩu môi nói.

“Vậy cưới chị này về thì thú vị lắm sao?” Lục Lãnh Phong đưa bàn tay to lớn của mình ra, chụp lên đầu Hy Nguyệt, giống như đang cầm một con búp bê.

Hy Nguyệt không nhúc nhích, mặc cho anh cầm, thái độ rất ngoan ngoãn.

Bé con mỉm cười nói: “Hồi sáng, chúng em đi gặp bà nội, bà nội nói sau khi nhìn thấy chị dâu mới thì bệnh đã khỏi được một phần ba rồi. Chị dâu mới mỗi ngày đều nấu canh cho bà, canh chị ấy nấu vô cùng ngon, bà nội ngày nào cũng uống hết, bệnh cũng khỏi bớt. Đợi sau khi anh và chị dâu sinh em bé, thì bệnh của bà nội có thể khỏi hoàn toàn rồi.”