Chương 221

Thế là cô lặng lẽ tìm một người làm có tuổi trong nhà để nghe ngóng.

Trong xã hội ngày nay, ngay cả việc cưới vợ cũng rất phân cực.

Con trai của những gia đình nghèo khổ không nhà không xe thì không thể cưới nổi vợ, bốn mươi tuổi vẫn còn độc thân. Ngược lại nhà có quyền thế thì khác, kiểu gì cũng cưới được vợ, nhiều nữa là đằng khác, giống như một minh tinh nào đó, trong nhà vậy mà lại nuôi một bà lớn và một bà bé.

Má nhỏ và bố chồng là mối tình đầu. Còn về những khúc quanh co trong chuyện tình yêu của họ như thế nào, người làm cũng không thể biết được.

Mối quan hệ giữa bọn họ, tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.

Bề ngoài, cô ta là trợ lý của bố chồng, nhưng bên trong thì là một cô vợ bé.

Nhìn biểu hiện của bà Lục, rõ ràng là không cam tâm tình nguyện, lòng đầy oán hận, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.

Quan trọng hơn là, má nhỏ đã không còn trẻ, cô ta và bà Lục tuổi ngang bằng nhau, không xinh đẹp bằng bà ta, không cao quý bằng bà ta, lại không thể sinh con, Lục Sênh Hạ là kết quả của quá trình thụ thai trong ống nghiệm.

Nhưng cô ta lại rất được lòng bố chồng, đó chính là nét quyến rũ của mối tình đầu.

Vừa trở lại phòng, cô đã bị Lục Lãnh Phong ép vào góc tường: “Nói chuyện phiếm xong chưa?”

“Không có chuyện phiếm, chỉ trò chuyện với thím Trương và những người khác. Tôi với họ có tiếng nói chung.” Cô lẩm bẩm.

“Cô nên làm người hầu, làm mợ cả thật là quá uổng phí đấy.” Anh chế nhạo nói.

“Anh nói đúng, tôi có số người hầu.” Cô lè lưỡi, bộ dạng nghe sao bảo vậy.

Lục Lãnh Phong biết cô chỉ giả vờ, cô trời sinh có tính chống đối, ngang ngược khó sửa, trước giờ chưa từng thành thật nghe lời anh.

“Tốt lắm, lập tức đến hầu hạ chủ nhân của cô đi.” Khóe miệng xinh đẹp của anh nhếch lên một nụ cười tà mị.

Cô tái mặt, hốt hoảng nhào xuống phía dưới cánh tay anh chui ra, kẻo thú tính lại nổi anh lại điên cuồng mà ăn tươi nuốt sống cô.

“Tôi buồn ngủ lắm rồi, ngủ thôi mai còn phải dậy sớm nữa.”

Giả chết là cách tốt nhất để thoát thân.

Cô mở tủ, lấy chăn đệm của mình ra trải dưới đất rồi nằm xuống: “Ngủ ngon, ma vương đại nhân.” Nói xong, cô kéo chăn bông lên và trùm kín đầu.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Đúng là người phụ nữ tâm cơ, lại giả chết!

Anh nắm lấy chăn của cô, mở ra, hành động khá thô lỗ: “Từ hôm nay trở đi, tôi chưa ngủ, cô cũng không được phép ngủ!”

“Tại sao?” Cô kinh ngạc nói.

“Không có tại sao, đây là mệnh lệnh!” Anh nhìn cô trịch thượng, hung hăng, giống như một bạo chúa, không cho phép cô cưỡng lại.

Nhưng cô thà chết cũng không chịu khuất phục: “Anh đây là đang tước đoạt quyền con người của tôi.”

Anh nhướng người tới, giống như một ngọn núi lớn đè cô dưới thân mình: “Ở chỗ của tôi, cô chỉ có nghĩa vụ, không có quyền lợi.”

Anh đang định xé toạc quần áo của cô thì cánh cửa tủ quần áo đột ngột bị mở ra.

Một bóng dáng nhỏ bé bước ra, đồng thời khiến hai người họ hoảng sợ.