Chương 226

Hy Nguyệt lại bị Boss triệu tập rồi, không phải lần này là thật sự muốn sa thải cô ta đấy chứ?

Khóe miệng của Tiêu Ánh Minh nhếch lên một nụ cười ranh mãnh.

Chỉ có cô ta mới biết Lục Lãnh Phong tìm Hy Nguyệt là muốn làm cái gì.

Ngày chết của cô ta đã đến rồi.

Không phải ai cũng có thể bước vào văn phòng của chủ tịch, lần trước vào một lần, cô cũng đã biết rồi, trước khi qua văn phòng chủ tịch, phải lấy được thẻ IC và vào thang máy đặc biệt dành riêng cho văn phòng chủ tịch để đến đó.

Finn đã đợi cô ở Văn phòng Tổng tài.

Anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai, trên mặt mang theo mấy phần tà khí, giống như một hoàng tử trong truyện tranh.

“Boss hôm nay tính tình không được tốt lắm, cô phải nhanh chóng hạ hỏa cho anh ấy, kẻo chúng ta đều phải gặp tai hoạ.”

Finn với giọng nói cực kỳ nhỏ nhắc nhở, giọng nói được khống chế trong phạm vi của hai người.

Buổi sáng, khi boss đang đánh gôn, tâm trạng vẫn còn rất tốt, tới buổi chiều đột nhiên có mây đen sấm chớp, tốc độ siêu thanh lao thẳng vào tòa nhà Leas, y như rằng đụng phải một bao thuốc nổ.

Hy Nguyệt cảm thấy rằng anh ta đã biết được mối quan hệ của mình với Lục Lãnh Phong. Là trợ lý đặc biệt số một của Lục Lãnh Phong kiêm đoàn trưởng đoàn hậu cung, chuyện của anh, đoán rằng anh ta đều biết.

“Cảm ơn.” Cô cười có chút miễn cưỡng.

Hạ hoả không phải nên là chuyện của “nam sủng” cấp cao nhất này của anh ta sao?

Cô đâu có biết hạ hoả, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa thôi.

Đẩy cửa văn phòng ra, cô đã nhìn thấy một luồng sát khí xông thẳng vào mặt mình.

Lục Lãnh Phong ngồi trên ghế giám đốc, mặt không chút cảm xúc, khuôn mặt đẹp trai như thể bị băng tuyết ngàn năm đông cứng lại, khiến người ta ở cách xa ngoài ba mét cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Cô thấp thỏm bất an xoa xoa tay: “Giám đốc Lục, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Cô đứng rất xa, không dám lại gần.

“Lăn qua đây!” Anh từ trong kẽ răng bật ra mấy từ.

“Tôi chỉ đứng đây thôi. Như anh đã nói trước đây, tôi phải giữ khoảng cách ba mét với anh.” Cô lắc đầu, giống như cố ý khiêu khích anh.

Một sự thù địch u ám thoáng qua trong mắt anh, anh đột ngột đứng dậy, giống như một cơn lốc xoáy tấn công đến, nhấc bổng cô lên và đập mạnh, rồi nặng nề ngã xuống ghế sô pha.

Bao nhiêu lệnh cấm của anh như vậy, cô đều coi như gió thổi qua tai, loại chuyện nhỏ không quan trọng này, lại lật ra làm lá chắn!

Cô kinh sợ đến hoảng loạn, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng thân thể đã bị bàn tay to lớn có lực của anh giữ chặt.

“Đây là phòng làm việc của anh đó!” Cô nhắc nhở nói, lo sợ anh sẽ thú tính đại phát.

“Cô luôn làm loạn như vậy sao?” Anh giữ chặt cằm cô, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung hãn, toàn thân trên dưới đều mang khí tức bão táp.

Nỗi sợ hãi mãnh liệt đang bủa vây cô: “Tôi đã làm gì sai?”