*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 244

Lần trước anh trực tiếp xử lý cô trong phòng làm việc, cũng không ngại ảnh hưởng chút nào, không biết hôm nay khi trở về sẽ trừng phạt cô như thế nào?

Nghĩ đến đây cô không khỏi rùng mình.

Hứa Nhã Thanh tinh ý nhận ra được sự khác thường của cô: “Là Lục Lãnh Phong gọi sao?”

“Ừ.” Cô gật đầu, sắc mặt tái nhợt: “Tôi phải đi rồi.”

“Anh ấy nhất định rất để tâm đến việc cô qua lại với người khác giới, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông đều là như vậy.” Hứa Nhã Phượng nói.

Đôi môi quyến rũ của Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười ranh mãnh: “Không sao đâu, quay về cô làm như vậy…” Anh thấp giọng lẩm bẩm mấy câu.

Hy Nguyệt kinh ngạc, hai mắt trợn to hơn cả chuông đồng: “Không phải chứ, anh chắc chắn muốn tôi nói như vậy sao?”

“Chắc chắn.” Hứa Nhã Thanh và em gái nhìn nhau cười ranh mãnh.

Hy Nguyệt vừa bước vào cửa, Lục Lãnh Phong liền giống như diều hâu bắt được gà con túm vào phòng.

Khuôn mặt anh phủ đầy mây đen, đôi mắt đen sâu thẳm phun ra ánh sáng lạnh lẽo hung ác nham hiểm, giống như tia chớp trên bầu trời, muốn thiêu đốt cô thành tro tàn.

“Tôi không làm càn, tôi không làm cái gì cả, tôi chỉ đến nhà một người bạn chơi mà thôi.

“Bạn à? Là ngôi nhà tốt tiếp theo mà cô đã tìm được cho mình sao?” Gân xanh trên trán anh cuồn cuộn nổi lên, ngón tay đột nhiên nhấc lên, mở vòi nước ra.

Đầu tiên dạy dỗ cô ấy, sau đó là dạy dỗ cái tên khốn kiếp Hứa Nhã Thanh, dám ham muốn người phụ nữ của anh, tìm cái chết!

Giọt nước lạnh như băng trút xuống đầu cô như một cơn mưa xối xả, khiến cô ngay lập tức ướt như chuột lột.

Mặc dù là mùa hè nhưng nước lạnh xối ào ào vào người vẫn lạnh muốn chết.

Cô run rẩy, lắc đầu nguầy nguậy, muốn gạt hết nước trên mặt để mình không bị sặc chết, nhưng vẫn không cẩn thận uống phải ngụm nước sặc sụa, ho khan dữ dội.

“Tôi là đi tìm Hứa Nhã Phượng, không phải Hứa Nhã Thanh, chúng tôi là bạn bè, cô ấy còn trị bệnh cho tôi.” Cô ấy nói ngắt quãng trong cơn ho.

Lục Lãnh Phong kinh ngạc một chút, khoá vòi hoa sen: “Cô tìm cô ta để chữa bệnh gì? Cô ta cũng không phải là bác sĩ.”

“Cô ấy là bác sĩ tâm lý, tôi muốn điều trị một căn bệnh tâm thần.” Cô thở hổn hển nói, giọng khàn đi vì sặc nước.