Chương 248

Tiến lên trước mấy bước, anh đã đi tới bên giường đặt cô nằm xuống: “Chủ nhân hôm nay khai ân, cho phép cô ngủ trên giường của chủ nhân.”

Cô khóc thút thít, xuyên qua làn nước mắt mờ sương nhìn anh, không bị nhốt trong tầng hầm thì tốt.

“Vậy ngày mai anh có phải sẽ phá giường đi không?”

Cô ngủ bẩn rồi, anh ấy sẽ không bảo người đến phá giường đi chứ?

“Chủ nhân hiếm khi khai ân, cô cứ tận hưởng thật tốt đi, đừng nói nhảm nữa.” Anh cúi người chậm rãi nói từng câu từng chữ, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Cô vẫn có chút bối rối, chắc không phải sốt đến hồ đồ rồi chứ, nằm mơ đúng không?

Đại ma vương cũng có khi khai ân sao?

Lục Lãnh Phong đi xuống lầu, mở tủ thuốc, tìm thuốc cảm bên trong.

Bà Lục đi tới: “Sao vậy, không khoẻ chỗ nào sao?”

“Hy Nguyệt bị cảm rồi, hơi sốt một chút. Lấy hộp thuốc cảm cho cô ấy.” Anh nhẹ nhàng thờ ơ nói.

“Tại sao có thể bất cẩn như vậy?” Bà Lục cau mày “Cô ta không thể uống thuốc, nếu như có thai, cô ta uống thuốc rồi, con sẽ không giữ được”.

“Cô ấy mới đến đây hơn một tuần, sao có thể mang thai nhanh như vậy.” Lục Lãnh Phong nhún vai.

“Cẩn thận một chút cũng tốt. Thuốc gì cũng không được uống. Tốt nhất mấy tháng này có thể khiến cô ta mang thai. Con có thể lấy một túi nước đá để hạ nhiệt cho cô ta, mẹ sẽ bảo người hầu nấu canh gừng. Cô ta da thô thịt dày, lại không phải là thiên kim đại tiểu thư. Không cao quý như vậy đâu, uống vài bát canh gừng thôi là khỏi rồi.” Bà Lục nói

Sinh em bé sớm hơn một chút, để cô ta cuốn gói sớm hơn một chút, mắt không thấy tâm không phiền.

Lục Lãnh Phong đặt thuốc xuống, lấy túi đá trong tủ lạnh ra rồi lên lầu.

Chẳng mấy chốc, dì Mai đã bưng canh gừng tới, dì ấy biết được một chút về xoa bóp Đông y, dì ấy đã giúp Hy Nguyệt xoa bóp một chút.

“Nửa đêm chắc sẽ hết sốt.”

“Cảm ơn dì Mai.” Hy Nguyệt cười nhẹ, sau khi uống xông canh gừng, ra chút mồ hôi, cảm thấy thoải hơn rất nhiều.

Sau khi nằm xuống, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chập chờn, Lục Lãnh Phong nằm ở bên cạnh cô, rất lâu sau cũng chưa ngủ được.

Hy Nguyệt ngủ không thành thật lắm, trở mình liền lăn vào trong vòng tay của anh.

Da thịt của cô vẫn còn nóng hầm hập, còn chưa hạ sốt.

Cánh tay trắng như tuyết di động nhanh trước ngực anh, trơn mịn như sa tanh, trong cơ thể anh bốc lên một ngọn lửa.

Mọi khi, toàn thân cô đều căng cứng như đá, giờ lại thả lỏng, mềm nhũn như rắn nước.

Ôm ấp Ôn Hương Nhuyễn ngọc, cũng chẳng qua chỉ như vậy thôi.

Chỉ đáng tiếc là ngoài thân hình ra thì cô ấy chẳng có cái gì đẹp cả.

Không, cơ thể này cũng không đẹp, hoàn toàn không hoàn hảo chút nào.

Người phụ nữ chết tiệt này gả qua đây đã là một vỏ bọc đầy khuyết điểm rồi.

Nghĩ đến đây, anh liền bắt nạt mà không chút do dự.

Khi Lục Lãnh Phong thức dậy, cô vẫn còn đang ngủ mê.