Chương 407

Bà ta nhanh chóng nhận lỗi lầm, bày ra bộ dạng biết sai chịu sửa, vô cùng hiền lành đức hạnh, chẳng qua là sau khi nói xong, bà ta lại đổi giọng: “Thật ra nếu như Lãnh Phong thích Hy Nguyệt, con nhất định sẽ không làm như vậy, chủ yếu là thằng bé không thích Hy Nguyệt, nó thích Mộng Lan…”

Bà còn chưa nói xong thì đã bị bà cụ cắt ngang: “Nếu có thể để cho con trai mình ngông cuồng làm ẩu, hai mươi năm trước, cô đã phải rời khỏi nhà họ Lục này rồi.”

Vết thương lòng chưa bao giờ lành lại từ trước đến nay của bà Lục lại bị xé ra, mặt mũi bà ta tái xanh một mảnh, ngay cả môi cũng không còn vệt máu.

Bà ta hít vào thở ra mấy đợt, duy trì cảm xúc của mình, rồi mới chậm rãi mà nói: “Đúng là vì con biết được cảm giác không được chồng yêu thương là như thế nào, con mới không muốn nhìn đứa trẻ đó cứ luôn ủy khuất mà đứng bên cạnh Lãnh Phong. Con bé vẫn còn trẻ, lại chưa có con, ra đi không có gì mất mát với nó cả. Nó nhất định sẽ tìm được một người chồng thực sự yêu thương mình.”

Đây là cái cớ tốt nhất để mở một con đường cho mình.

Bà cụ thở dài nói: “Bất kể như thế nào, cứ để bọn chúng tự mình giải quyết, cô đừng có quyết định thay cho bọn chúng. Nhà họ Lục chúng ta sẽ không đối xử tệ với đứa con dâu hiểu chuyện. Xưa nay, bất kể trong lòng Vinh Hàn có nghĩ thế nào, tôi vẫn bảo nó để lại cho cô sự tôn trọng.  Tôi hy vọng cô cũng có thể đối với con dâu của mình như vậy.”

Nói xong, bà bảo bà Lục ra ngoài, bà muốn nói chuyện nghiêm túc với cháu trai mình.

Lục Lãnh Phong bước vào, anh đi đến cạnh bà rồi nói: “Bà nội, chuyện này con sẽ xử lý tốt, bà đừng lo lắng nữa.”

Trong lòng bà cụ không có chút an ủi nào, sáng nay từ trong mắt Hy Nguyệt, bà đã nhìn ra rồi, con bé không định quay về nữa.

“Cháu muốn xử lý thế nào?”

“Cháu… sẽ không ly hôn đâu, bà thích Hy Nguyệt, nên cháu sẽ giữ cô ấy lại.” Lục Lãnh Phong nắm lấy tay bà.

Giọng điệu này rơi vào tai bà cụ nghe cực kỳ miễn cưỡng, cứ như thể bị bà ép buộc vậy.

“Cháu giữ con bé ở lại là vì bà thích Hy Nguyệt, chứ không phải vì cháu thích nó đúng không?”

Lục Lãnh Phong không trả lời, như thể anh đã ngầm thừa nhận.

Bà cụ nâng tách trà ở bên cạnh lên, nhấp một ngụm nhỏ. Vốn bà còn cho rằng mình hiểu cháu trai, nhưng giờ bà mới phát hiện ra nó đã trưởng thành rồi, thay đổi rồi, không còn giống như những gì bà mong đợi nữa rồi.

“Cháu có thích Hy Mộng Lan không?”

Tầm mắt Lục Lãnh Phong rơi vào một góc không rõ nào đó trong căn phòng.

Người phụ nữ đêm đó là người duy nhất đả động được trái tim anh.

Nếu như cô ấy thực sự là Hy Mộng Lan, chắc là cũng được coi là thích rồi nhỉ.

Thấy anh không nói, lòng bà cụ càng nặng trĩu.

“Cháu có cảm thấy cô ta tốt hơnHy Nguyệt không?”

Đáy mắt Lục Lãnh Phong lộ ra một tia mỉa mai cực kỳ u tối.

Thứ mà Hy Nguyệt thích là tiền, thứ cô ta muốn là tiền.

Toàn thân trên người cô ta toàn là tật xấu, nói dối hết lần này tới lần khác, tâm sơ sâu nặng.

Có chỗ nào là tốt chứ?

“Bà nội, có lẽ  Hy Nguyệt không phải như bà nghĩ đâu.”