*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 417

Thứ mà bà ta muốn chính là đứa con của Hứa Mộng Lan, mà sẽ không chấp nhận chuyện cô ta trở thành con dâu của mình. Trong mắt của bà ta, Hy Mộng Lan cũng giống Hy Nguyệt, không có gì khác biệt.

Hy Mộng Lan đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, khi Lục Lãnh Phong vừa bước vào, cô ta liền bật khóc nước mắt lã chã rơi.

“Lãnh Phong cuối cùng anh đã trở về, em đã rất sợ, sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì.” Cô ta vừa nức nở khóc vừa nói.

Lục Lãnh Phong cảm thấy vô cùng phiền phức, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh Hy Nguyệt muốn hồng hạnh vượt tường, làm sao còn có tâm trí an ủi cô ta?

Hơn nữa từ trước đến giờ anh không có cảm giác thương hoa tiếc ngọc, cũng không biết cách yêu thương một người phụ nữ như thế nào.

“Không có việc gì là tốt rồi, cũng đã trễ như vậy, mau nghỉ ngơi đi.” Anh thản nhiên buông một câu sau đó xoay người rời đi.

Cô ta vội vàng bật dậy nắm lấy tay anh: “Lãnh Phong, đừng đi, ở lại với em được không?”

“Tôi còn có chuyện.” Biểu cảm trên mặt Lục Lãnh Phong không hề thay đổi.

“Anhg định đưa Hy Nguyệt trở về?”

Khóe miệng giật giật, Lục Kiều Sam đã nói với cô ta, có thể anh sẽ không ly hôn, Hy Nguyệt cũng sắp quay về.

Lục Lãnh Phong cau mày, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén: “Cô không muốn Hy Nguyệt trở về?”

Hy Mộng Lan biết lời nói của mình có tác dụng, trong lòng âm thầm cười trộm, nhưng trên mặt lại chảy ra hai hàng nước mắt: “Lãnh Phong, chỉ có em là thật lòng yêu anh, em vẫn vì anh mà thủ thân như ngọc, ngay cả tay của người đàn ông khác cũng chưa từng chạm qua.”

Cô ta đứng dậy, đặt tay lên cổ anh, đôi môi đỏ mọng lớn mật hôn xuống cổ anh.

Cô ta tốt hơn Hy Nguyệt, sạch sẽ hơn Hy Nguyệt, cũng yêu anh hơn Hy Nguyệt.

Đêm đó, cô ta đã để lại trong anh một ấn tượng khó quên, cô ta thực sự hy vọng cảm giác kia có thể lặp lại một lần nữa, có thể kéo dài mãi mái.

Nhưng mà mọi chuyện hoàn toàn không được như mong muốn.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Bà Lục đứng ở cửa, khi nhìn thấy một màn như vậy, bà ta lập tức trở nên hung dữ: “Mộng Lan, cô đang làm gì vậy? Bây giờ cô đang mang thai, hơn nữa còn suýt nữa thì xảy thai, sao có thể làm được những chuyện như vậy?”

Bỏ qua sự ngượng ngùng của cả hai, bà ta trực tiếp đi vào, kéo con trai mình ra: “Bây giờ con phải biết kiềm chế bản thân một chút, ba tháng đầu mang thai rất nguy hiểm, rất dễ dẫn tới sinh non.”