Chương 426

“Nơi đó trống trãi, chỉ có một mình em, em sợ, anh có thể đi cùng em không?” Hy Mộng Lan khuôn mặt đáng thương liếc nhìn anh, nước mắt giàn giụa, trong lòng cảm thấy xót xa.

Lục Lãnh Phong gật đầu dẫn cô ta đi ra ngoài.

Lục Vinh Hàn nhìn bóng lưng của anh, trong mắt bắt đầu lo lắng cho con trai mình.

Vốn dĩ tưởng rằng với năng lực của mình thì không cần lo lắng điều gì, nhưng không ngờ anh lại làm loạn.

Ông ấy không muốn anh giẫm lên vết xe đổ của mình, không phải ai cũng sẽ giống như Tư Mã Ngọc Như, có thể tha thứ cho ông, oan ức ở bên cạnh ông.

Hy Nguyệt bên ngoài mềm mại, bên trong mạnh mẽ, tính tình cứng rắn, bướng bỉnh, con bé không thể nào cứ thế chịu đựng ủy khuất mà ở chỗ này được.

Nếu chuyện này còn kéo dài, con bé nhất định sẽ buông tay.

Một khi con bé đã buông tay, sẽ không bao giờ tiếp tục.

Dù con trai có hối hận thì cũng đã muộn.

Tòa nhà phụ và tòa nhà chính được nối với nhau bằng một hành lang dài.

Từ phòng vui chơi của Lục Sênh Hạ, có thể nhìn thấy hành lang dài đó.

Hy Nguyệt nhìn thấy Lục Lãnh Phong và Hy Mộng Lan qua cửa sổ sát đất.

Hy Mộng Lan khoác tay anh, đem đầu tựa vào vai anh, có lẽ đang làm nũng hoặc tìm kiếm sự an ủi.

Tóm lại, hai người muốn thân mật bao nhiêu thì thân mật bấy nhiêu.

Muốn ân ái, có ân ái.

Cô như một kẻ thứ ba, xen vào giữa họ và phá hỏng cuộc hôn nhân đẹp đẽ của họ.

Lục Sênh Hạ cũng thấy, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cao: “Chị dâu, tiêu rồi, anh cả hình như rất thích chị gái chị đó. Chị ta nhất định là hồ ly tinh biến hình, chị không thể bị cô ta đánh bại, mau cướp anh cả lại.”

Một nụ cười đau thương nở ra trên khóe miệng Hy Nguyệt, cô không thích làm những việc nhàm chán như vậy, tốn công cho một người đàn ông không yêu mình thật không đáng.

Có lẽ cô sẽ nói chuyện với Hy Mộng Lan và để cô ta thuyết phục Lục Lãnh Phong ly hôn với mình trong hòa bình.

Chỉ cần anh sẵn sàng đưa cho cô sáu mươi tỷ, cô sẽ lập tức biến mất, đi đến một nơi mà anh không bao giờ tìm thấy.

Lục Lãnh Phong đưa Hy Mộng Lan về phòng: “Trần Trúc sẽ ở đây chăm sóc cô. Nếu có chuyện gì thì gọi cho cô ấy.”

Anh xoay người muốn rời đi, lại bị cô ta ôm từ phía sau: “Lãnh Phong, đừng đi, ở lại với em được không?”

Lục Lãnh Phong hất tay cô ta ra: “Tôi phải quay về.”

“Nhưng em sợ ở một mình, đứa con trong bụng em cũng sẽ sợ.” Đôi mi cô ta thoáng hiện lên, hai hàng lệ rơi xuống.

Lục Lãnh Phong không có biểu cảm gì, chỉ xoa đầu cô ta: “Trần Trúc sẽ chăm sóc cô.”

Nói xong liền bước ra ngoài.

Anh không phải người đàn ông có thể bị tan chảy chỉ vì vài giọt nước mắt.

“Lãnh Phong.”