Chương 442

Anh bước lại và liếc nhìn bảng vẽ.

Bản phác thảo trên giấy trắng trông rất giống anh, chỉ là cau mày thoạt nhìn trông rất hung ác.

“Tại sao tôi lại cau mày?” Đôi lông mày rậm tuấn lãng của anh cau lại khó chịu, như thể bị dáng vẻ trong bức tranh kích thích, lập tức hỏi.

“Chẳng phải anh muốn tôi vẽ anh trong đầu tôi sao? Đó là dáng vẻ anh trong đầu của tôi.”

Lục Lãnh Phong nghe thấy trong giọng điệu thẳng thắn của cô có ý mỉa mai.

Một dây thần kinh nào đó trong tim anh dường như đã bị va đập, co rúm lại, trong nhất thời ngũ vị tạp trần.

“Vẽ lại, vẽ một bức đang cười.”

Cô nhún vai, gương mặt khó xử: “Tôi chưa thấy anh cười bao giờ, anh có thể cười cho tôi nhìn một chút không?”

Anh như bị chọc giận, búng trán cô: “Tự mình tưởng tượng đi.”

Một người phụ nữ coi tiền như mạng, nói dối hết cái này đến cái khác như cô thì không đủ tư cách để có được sắc mặt tốt, chứ đừng nói đến một khuôn mặt tươi cười.

Muốn nhìn thấy anh cười, chỉ có trong mơ hoặc trong tưởng tượng.

Hy Nguyệt nhìn về phía tờ giấy vẽ, thật ra cô đã nhìn thấy Lục Lãnh Phong cười một lần, chính ở trong căn phòng này.

Đó là lần đầu tiên anh thực sự cười với cô.

Nụ cười của anh giống như bông sen tuyết nở trên tảng băng, đẹp đến choáng ngợp, kinh diễm bắn ra bốn phía, chói mắt đến mức cô không thể mở nổi mắt. Nó cực kỳ ngắn, một cơn gió nhẹ thổi qua là đã cuốn đi tất cả dấu vết, như thể nó chưa từng xảy ra.

Cô cầm cọ lên và bắt đầu từ từ vẽ.

Lần này, cô vẽ rất chậm.

Sự kiên nhẫn của Lục Lãnh Phong đã bị xóa đi từng chút một.

Người phụ nữ này thiếu trí tưởng tượng sao?

Tưởng tượng anh cười khó thế sao?

Anh nhìn đồng hồ, kim đồng hồ như một con ốc sên từ từ bò về phía trước.

Lúc này, cánh cửa mở ra, người giúp việc bưng bữa ăn mới nấu xong bước vào.

“Để nó sang một bên.” Anh khó chịu ra lệnh, người phụ nữ ngu ngốc không vẽ xong thì đừng nghĩ ăn.

Hy Nguyệt vẽ rất cẩn thận, bởi vì cô thích dáng vẻ anh mỉm cười trong tâm trí cô, cô muốn vẽ tất cả những nét đẹp quyến rũ đó.

Lục Lãnh Phong không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng đi đến: “Người phụ nữ ngốc, vẽ tôi cười khó như vậy sao? Vừa rồi cô chỉ vẽ có mười lăm phút.”

Đã nửa giờ trôi qua, cô còn chưa vẽ xong.

Hy Nguyệt không nhìn anh, ánh mắt dừng lại trong bức họa của mình.

Vẻ mặt của anh lúc này hẳn là rất dữ tợn, không thể phá nát cảnh đẹp trong đầu.

“Khi anh tức giận thì rất kinh khủng và đáng sợ. Tôi không muốn hình đó dừng lại lâu nên tôi vẽ rất nhanh. Nhưng khi anh cười thì rất ấm áp và đẹp đẽ. Tôi muốn lưu giữ hình ảnh này trong tâm trí lâu một lúc.” Cô chậm rãi giải thích.