Chương 445

Khi Lục Lãnh Phong trở về phòng, Hy Nguyệt đang mơ màng, sắp ngủ rồi.

Tay anh nhẹ nhàng sờ lên vùng bụng vẫn phẳng lì của cô.

Trong này sẽ có một đứa nhỏ sao?

Rốt cuộc trong cơ thể của người phụ nữ này cũng có thứ thuộc về anh sao?

Trong lòng anh có vô số cảm xúc phức tạp, cảm tình có nắm bắt, những cảm tình này giống như sóng dâng, sóng vỗ vậy.

Hy Nguyệt bị anh quấy rối như vậy, nên mở mắt.

“Bụng của tôi tốt hơn nhiều rồi, không khó chịu nữa.” Cô cẩn thận nói.

“Đồ ngốc, cô có thể đang mang thai.” Giọng nói của anh rất thấp, nhưng lại giống như một trận cuồng phong, trong lòng cô dâng lên cơn bão.

“Có thai? Không không không, cái này không thể nào.” Cô vô cùng kinh ngạc, thật sự khó có thể tin được.

Sao cô có thể có thai chứ, cô làm sao mà có vận khí “tốt” như vậy chứ?

“Chúng ta không tránh thai, chuyện cô mang thai không phải rất bình thường sao?” Vẻ mặt anh khẽ trầm xuống, trên mặt người phụ nữ này vậy mà không có chút vui mừng nào, giống như sắp trải qua một biến cố lớn vậy.

Sinh con cho anh là một loại cực hình sao?

Hy Nguyệt nuốt nước bọt, cô thật sự quá kinh ngạc, nhất thời không thể tiêu hóa được tin tức này.

Nhưng cô không hề cảm thấy đả kích.

Đối với một người phụ nữ chưa bao giờ được làm mẹ mà nói, trong bụng đột nhiên có một sinh mệnh, là một chuyện rất kỳ diệu.

Có điều…

“Cũng có thể là nhầm lẫn, chẳng qua tôi chỉ bị rối loạn nội tiết mà thôi.” Cô nói nhỏ.

Ánh mắt anh lạnh xuống, sắc mặt trở lên âm u, như thể đang báo hiệu một cơn bão sắp ập đến: “Cô không muốn sinh con cho tôi?”

Đúng, cô không muốn.

Cô trả lời trong lòng.

Sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi đây, cô không thể chung sống cùng Hy Mộng Lan.

Có con, sẽ khiến cô rơi vào tình thế khó xử.

Nhưng cô biết, lời này không thể nói ra, nếu không anh sẽ lại phát điên.

Cô phải làm một con rối phục tùng, ngoan ngoãn, nghe lời, không phải là một con nhím luôn khiêu khích anh.

“Tôi là sợ mình không có vận khí tốt như vậy.” Cô nói nhỏ.

“Cô gả cho tôi chính là vận khí tốt rồi.” Anh nhướng mày, nhìn cô từ trên cao, như thể đang nhìn một con kiến nhỏ bé không có trọng lượng vậy.

“Tôi biết.”

Cô rũ mắt xuống, lông mi dài che đi nét u buồn trong mắt: “Nếu như tôi thật sự mang thai, anh có ghét bỏ đứa nhỏ này không?”

Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.

Anh ghét cô, không chừng cũng ghét đứa nhỏ mà cô sinh ra.