*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 447

Hy Nguyệt ngồi trên ghế một lúc mới đứng dậy, chân cô có chút mềm nhũn, lục phủ ngũ tạng đều xoắn vào với nhau.

Nhìn thấy cửa mở, Lục Lãnh Phong vội vàng chạy tới: “Để tôi nhìn xem.”

Cô rũ mắt xuống, giống như một đứa trẻ phạm tội lớn vậy, đang chờ đợi sự trừng phạt của phụ huynh: “Xin lỗi.”

Lục Lãnh Phong liếc nhìn que thử thai, trong lòng co rút kịch liệt, giống như trên đỉnh đầu bị dội một gáo nước đá vậy, khiến trái tim anh lạnh lẽo.

Một cảm giác thất vọng bao trùm lấy người anh.

“Đã biết cô không có vận khí tốt như vậy.” Anh hừ một tiếng, xoay người rời đi, để lại hành lang một khí tức cáu kỉnh mà chán nản, cũng không biết là tức mình, hay là tức Hy Nguyệt.

Hy Nguyệt cắn môi, lồng ngực như thể bị đè nén, vô cùng khó chịu.

Bác sĩ đi đến, đưa cô vào trong phòng, làm một số kiểm tra đơn giản, sau đó xuống tầng.

“Bà Lục không có thai, thể chất của cô ấy như vậy, e rằng rất khó mang thai.”

Cô ta dừng lại, tiếp tục nói: “Tôi có kê cho cô ấy một một số thuốc, uống đúng giờ, đợi đến kinh nguyệt tháng sau, sẽ làm một số kiểm tra.”

Cô ta nói rất rõ ràng, e rằng trong phòng khách không ai là không nghe thấy.

Hy Nguyệt cảm thấy như một tia sấm đánh vào người mình vậy.

Không có thai đã cho cô một đòn đả kích rất lớn rồi, không ngờ còn khó mang thai nữa.

Sau này cô không thể sinh con sao?

Cô không thể làm mẹ sao?

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Mẹ là bởi vì sẩy thai, không giống Hy Nguyệt.”

Lục Kiều Sam giống như nhận ra cái gì đó, kinh sợ che miệng: “Không phải là lúc trước Hy Nguyệt lén lút đi phá thai mấy lần rồi đó chứ?”

Hy Mộng Lan ở bên cạnh cho thêm một đeo: “Tôi cũng không biết em gái có không? Có điều con gái lúc trước có quen bạn trai, không cẩn thận mà có, cũng là rất bình thường.”

Mặt Lục Lãnh Phong không cảm xúc, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ băng vậy, chỉ có đôi mắt âm trầm đáng sợ, mang theo sự khát máu, dường như có thể nổi lên cơn bão bất cứ lúc nào vậy.

Hy Nguyệt nắm chặt tay, lời nói của bọn họ như rắc muối vào vết thương của cô, rồi lại hung hăng đâm một nhát.

“Tôi chưa từng phá thai, cũng chưa từng mang thai, người có trái tim bẩn thỉu nhìn ai cũng đều bẩn như vậy.”

Lục Kiều Sam hừ một tiếng: “Loại chuyện này không dễ nói, không có người phụ nữ nào thừa nhận với chồng hiện tại của mình cả.”