Chương 452

Hy Mộng Lan đang cười thầm, những món này toàn bộ đều là do cô ta nói với Lục Kiều Sam, Hy Nguyệt chỉ cần ăn một miếng, nghiệt chủng trong bụng sẽ xong.

Hy Nguyệt không biết âm mưu của bọn họ, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, Lục Kiều Sam vậy mà lại vào phòng bếp, cô ta sợ nhất là mùi khói dầu dính vào người.

Cô phải lên tầng uống thuốc.

Bác sĩ chỉ kê cho cô một loại thuốc.

Loại thuốc này lúc trước cô cũng từng uống, uống xong có thể đến ngày, rất có hiệu quả.

Khi ăn tối, Lục Kiều Sam đặc biệt múc cho Hy Nguyệt một bát canh gà hồng hoa lớn: “Canh gà hồng hoa đặc biệt dùng để chữa trị bệnh phụ khoa, cô phải ăn nhiều một chút, không chừng có thể khỏi.”

Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn cô ta.

Tự nhiên đối xử tốt, chắc chắn là có ý đồ.

Với tính cách của Lục Kiều Sam, thái độ hòa hoãn một chút, chắc chắn là đang có âm mưu gì đó.

Ở đối diện, Trần Trúc cũng múc cho Hy Mộng Lan một bát, Hy Mộng Lan nhanh chóng xua tay: “Bụng tôi không tốt, không muốn uống canh gà.”

Đầu bếp từ bên ngoài đi vào: “Làm theo dặn dò của cô chủ, đặc biệt hầm canh gà mái cho Cô Hy.”

“Vậy tôi uống canh gà mái.” Hy Mộng Lan lập tức nói.

Một tia sắc bén xẹt qua mắt Hy Nguyệt: “Không phải đều là canh gà sao? Tại sao còn phải hầm riêng chứ?”

“Trong nồi đó có hoa hồng, Cô Hy đang mang thai không thể ăn.”

Đầu bếp nói: “Còn có cua, hạt ý dĩ, ba ba… phụ nữ mang thai không thể ăn được.”

“Sao hôm nay cô lại toàn làm những món phụ nữ mang thai không ăn được vậy?” Hy Nguyệt thuận miệng hỏi một câu, không hề để ý.

“Là do cô cả dặn làm.” Đầu bếp thành thực trả lời.

Lục Kiều Sam hung dữ trừng ông ta, sợ Hy Nguyệt phát hiện ra manh mối: “Trần Phúc, trở về phòng bếp của anh đi, sao lại nhiều lời thế.”

“Tôi chỉ sợ Cô Hy ăn nhầm, đến lúc đó cậu chủ trách tội, tôi không thể gánh nổi, nên đặc biệt nhắc nhở một tiếng.” Đầu bếp nói xong, thfi đi ra ngoài.

“Nhiều chuyện.”

Lục Kiều Sam lẩm bẩm, nhìn về phía Hy Nguyệt: “Mau uống canh đi, lạnh rồi không ngon nữa đâu.”

“Hy Nguyệt, hoa hồng giúp thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ huyết ứ, phụ nữ mang thai không thể ăn, nhưng loại giống như em thì uống là tốt nhất, không chừng khi uống xong, kỳ kinh nguyệt của em sẽ đến đấy.” Hy Mộng Lan ở bên cạnh nói giúp.

Cô ta phải nhìn thấy Hy Nguyệt uống bát canh này.

Nhưng Hy Nguyệt lại không ngửi được mùi hương này, múc một thìa, còn chưa đưa đến miêng thì đã cảm thấy buồn nôn, ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Cô nôn khan mấy tiếng, nôn ra một ngụm nước chua.

“Sao cô còn chưa khỏi?” Lục Lãnh Phong đứng ở cửa phòng vệ sinh, vô cùng cáu kỉnh.

“Có thể là do uống thuốc mà bác sĩ kê, tôi thấy bên trên có ghi là có phản ứng ghê tởm, buồn nôn.” Cô nói nhỏ.