Chương 86

” Tại sao…tại sao bà còn muốn lấy mạng cô gái này…” Dụ Bạch Ngôn lên tiếng hỏi.

” Bởi vì nó giống cậu, cả hai người đều không xứng với con trai tôi…”.

” Tại sao chứ? Đứa con trai như Viên Thần tại sao lại yêu cậu? Tại sao lại yêu một người đàn ông như cậu?”.

” Tôi cũng không thể nhìn con trai mình đi vào con đường sai lầm như vậy…”.

” Nếu chúng quá si tình các người, tôi chỉ đành lấy mạng hai người thôi “.

” Đi hai người, thì sẽ không sợ cô đơn rồi?”.

Hy Nguyệt lờ đờ tỉnh táo một chút, cô mở mắt nhìn xung quanh.

Tên cận vệ của Lục phu nhân cứ nghĩ cô đã ngất đi nên không chú ý đến.

Hy Nguyệt cố gắng giữ tỉnh táo, cô nằm bất động đó lắng nghe cuộc trò chuyện của Lục phu nhân.

Quả nhiên Lục Lãnh Phong nói với cô không sai mà, mẹ anh nhất định sẽ ra tay với cô.

Nhưng người đàn ông bên cạnh là sao đây?

Tại sao bà ấy cũng muốn lấy mạng anh ta chứ?

” Lục phu nhân…bà cho rằng mình đang làm đúng sao?” Dụ Bạch Ngôn hỏi.

” Ô, tôi đang làm sai gì sao?”.

” Tôi chỉ đang bảo vệ hai đứa con trai mình thôi mà “.

” Mà…cậu làm tôi đổi ý rồi ” Lục phu nhân tiến đến, nhìn hai tên thuộc hạ của mình.

” Tôi sẽ để cậu và con bé ở đây, tôi tin, cho dù Lãnh Phong và Viên Thần có thông minh đến đâu cũng không tìm ra cả hai người sớm được đâu “.

” Từ từ trải qua nắng mưa chỗ này, sau đó là hòa mình với đất nhé “.

Lục phu nhân tiến lên, sau đó phất tay, ý muốn nói hai tên thuộc hạ đi cùng mình.

Dụ Bạch Ngôn bất lực nằm dưới đất nhìn Lục phu nhân rời đi, sau đó quay sang nhìn Hy Nguyệt.

Anh cố gắng bò đến chỗ cô.

Bên ngoài có tiếng xe vọng vào, xem ra Lục phu nhân muốn bỏ anh và cô gái này ở đây.

Đau khổ đó chính là trời đang chuyển mây, sắp mưa đến nơi rồi.

Bây giờ người của Dụ Bạch Ngôn chỉ toàn vết thương, dây trói lại chặt thế này, làm sao để thoát khỏi đây đây?

Cô gái này lại bất tỉnh như vậy, cô ấy cũng bị thương, cả hai sẽ ra sao nếu như không ai tìm ra cả hai ở chỗ này chứ?

Hy Nguyệt chắc chắn là Lục phu nhân rời đi, cô cố gắng lật người lại, thở nhẹ một cái.

” Cô…”.

” Tôi chưa chết đâu ” Hy Nguyệt lên tiếng.

Đúng là cú đánh của tên kia khiến cô bị thương thật, nhưng không khiến cô bất tỉnh nhân sự lâu như vậy được đâu.

Hy Nguyệt dùng sức bật dậy, chết tiệt chứ…

Cũng may tên kia cứ ỷ y cô đã ngất đi, nên trói tay cô ở phía trước chứ không trói ra sau lưng.

Hy Nguyệt đưa tay vào túi, cô lấy con dao nhỏ mình bỏ trong túi ra.