Chương 2: Tổng giám đốc Mộc “xịt lốp”

—4năm sau — Tại sân bay quốc tế, ba đứa trẻ mặc vest bảnh bao ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét anh tuấn nổi bật cùng cái đầu trọc bóng loáng.

Bọn trẻ mới ba tuổi, tác phong lịch thiệp, đôi giày da chỉnh tề không dính chút bụi, cho dù uống cà phê cũng phải là cà phê đen, lối cư xử như một người đã lớn.

“Lát nữa được gặp ông bà ngoại rồi đúng không?” Đứa trẻ ngồi bên trái tên là Bánh Bao, là anh cả trong ba người, thông thạo ngôn ngữ và viết lách, lại còn có tính tự luyến nữa.

Cậu tí mí kéo chiếc cà vạt nhỏ trên cố áo và nhìn vào gương nhỏ, “Em có nghĩ ông bà ngoại sẽ thích anh hơn không?”

Đứa trẻ mập mạp ngồi giữa là Há Cảo, mới ba tuổi, nhưng thiết kế và lắp ráp là điểm mạnh của cậu, biết rõ cấu tạo của từng chiếc xe, nhưng nói chuyện lại bộc trực thẳng thắn: “Ông bà không thích bánh bao thúi xấu xí như anh đâu! Ông bà thích em hơn, em đẹp trai nhất!”

Ngồi ngoài cùng bên phải là Màn Thầu. Đứa nhỏ nhất trong ba đứa trẻ, nhưng có đầu óc kinh doanh nhạy bén. Vô cùng giỏi trong việc phân tích số liệu, nhưng tính cách lại lạnh lùng, cách xa. “Hai anh bớt bớt lại đi!”

Ba anh em đều hiếu thắng như nhau, thậm chí có lúc còn lời qua tiếng lại.

Vũ Vân Hân quát ba đứa trẻ, “Trật tự hết cho mẹ”

“Búp Bê à, mẹ đừng gớm thế chứ, cứ như thế sẽ không tìm được người yêu đâu!”

Búp Bê là Vũ Vân Hân, cô là mẹ của 3 đứa bé này.

Ba đứa bé nhận thức rõ hoàn cảnh của gia đình mình, có một bà mẹ đơn thân 32 tuổi, chưa lập gia đình, để ngăn cô trông không già trước mặt người khác, ba anh em đồng lòng quyết định gọi cô là Búp Bê.

Lúc này, một chiếc taxi chạy đến trước mặt, ba đứa trẻ cùng nhau đứng dậy giúp đẩy hành lý.

Hành động chỉn chu và ngoại hình nổi bật đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Há Cảo đi cuối buông hành lý ra, cong đít chạy lon ton qua đó.

Một chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn đỗ ở phía sau.

Từ nhó cậu đã cực kỳ hứng thú với xe cộ.

Nhưng cậu lại sống ở một thị trấn hẻo lánh ở nước ngoài, hiếm thấy xe sang như vậy.

Há Cảo lấy tua vít trong túi ra, hào hứng nói: “Tháo đai ốc, tháo đai ốc, tháo lốp, tháo lốp!”

Bóng hình nhỏ bé mập mạp đi vòng quanh chiếc xe, cuối cùng đứng trước cửa sổ của chiếc xe đang lái phía sau, nhón chân lên.

Trong xe, Mục Lâm Kiên mặc một bộ vest may kiểu Ý, phong thái cao ngạo, đôi chân dài kiêu hãnh vắt chéo nhau, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt sâu và mạnh mẽ giống như lưỡi kiếm sắc, khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo đè nén bầu không khí trong xe, trợ lý đặc biệt và tài xế thậm chí còn không dám thở.

Há Cảo bám ngoài cửa sổ xe hài hước đối mặt với anh, thỉnh thoảng lại chạy bên cửa sổ xe, xoa xoa lòng bàn tay mập mạp lên cửa kính xe.

Cậu mở to mắt, như thể muốn nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong xe.

Do cửa sổ xe dán kính bảo mật tốt, nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong có thể nhìn thấy rõ bên ngoài.

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn chằm chằm đứa trẻ.

Nhưng chỉ thấy Há Cao nở một nụ cười đắc ý, “Ngoan nhé, tháo ra sẽ giúp chú ghép lại.”

Dứt lời, thân hình nhỏ bé của cậu ngồi xổm xuống, nhưng cậu đã bị Vũ Vân Hân bế thốc lên trước khi đặt mông xuống.

Vũ Vân Hân một tay kéo áo Há Cảo, ép cậu vào lòng, “Đã bảo con đừng chạy lung tung mà, tại sao con không nghe lời.”

“Búp Bê à, chiếc xe này đẹp quá!” Há Cảo nhìn chiếc xe một cách ghen tị.

Vũ Vân Hân vô tình va phải ánh mắt của Mục Lâm Kiên trong xe.

Cô mặc một chiếc áo khoác kín mít, đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt và hầu như không nhìn thấy đường nét gương mặt của cô ấy.

Nhưng khí chất quen thuộc trên người cô khiến mắt Mục Lâm Kiên run lên.

Anh định ấn vào cửa kính xe thì Vũ Vân Hân bỗng quay người lại và bỏ đi cùng đứa con của cô.

“Tổng giám đốc Mục, chúng ta có thể khởi hành ngay bây giờ” Giọng nói của trợ lý đặc biệt vang lên bên tai anh.

Anh hờ hững khẽ nhếch đôi môi bạc mỏng, “Đuổi theo chiếc taxi đó.”

Lục Tâm nhìn chiếc taxi vừa đi qua với vẻ nghỉ hoặc, “Là chiếc màu đó kia sao?”

“Ừ” Đầu ngón tay mảnh mai của Mục Lâm Kiên gõ vài tiếng, tay còn lại thì đặt trên chiếc mũi cao vút anh tuấn của mình.

Như thể hương thơm dịu dàng của đêm hôm ấy còn vương trên đầu ngón tay, anh không ngờ người phụ nữ anh tìm suốt bốn năm, lại tình cờ gặp gỡ như thế này.

“Binh!”

Bỗng có tiếng động lớn đinh tai nhức óc.