*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 503: Chỉ cần đừng nói đến tiền bạc

Chỉ cần đừng nói đến tiền bạc thì mọi thứ đều dễ nói chuyện.

Vũ Hân Hân bất lực đưa hai tay ra sau lưng, lặng lẽ đứng đó, nhìn mảnh sứ vỡ trên mặt đất, nói: “Hay là tôi dính lại giúp anh nhé.”

Mấy kẻ có tiền cũng thật là, hơi một tí là bày toàn đồ quý giá đắt tiền làm gì chứ.

Mắt thấy Vũ Hân Hân đang định ngồi chồm hổm xuống nhặt mảnh sứ trên sàn.

Mục Lâm Kiên cau mày nói: “Để đó tôi thu dọn”

Bốn mẹ con đều ngẩn ra.

Vậy là không cần họ đền cũng không cần họ dọn dẹp sao?

Trong nháy mắt, bốn mẹ con mỉm cười sung sướng, nói: “Tổng giám đốc Mục, ngài đúng là người tốt. Đời này có thể quen biết được ngài là phúc phận của chúng tôi.”

Nói xong, bốn mẹ con lén lút đi ra cửa văn phòng.

Đang chuẩn bị chuồn.

Thì có vài vệ sĩ đi vào văn phòng.

Dáng vẻ khí thế hừng hực kia dọa bốn mẹ con họ sợ đến mức lạnh cả sống lưng.

“Tôi cho phép các người đi sao?” Mục Lâm Kiên ngạo lạnh giọng nói.

Bốn mẹ con dừng bước lại như một cái máy.

“Không phải chỉ nói để tôi thu dọn thôi sao?” Mục Lâm Kiên cao ngạo đứng dậy, nghiêm nghị từ phía sau bước đến.

Mỗi một bước chân như dẫm nát trái tim cô và bọn trẻ.

Bốn mẹ con sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.

“Cô gửi mấy đứa nhỏ này lại cho tôi, còn người lớn ở lại để thu dọn”

Ba đứa bé chợt hiểu rõ.

Vừa rồi Mục Lâm Kiên nói “để tôi thu dọn thì ra là chỉ Vũ Hân Hân!

“Tổng giám đốc Mục, chúng cháu còn nhỏ, buổi tối phải gặp Búp Bê.”

“Quan hệ mẹ con hay sao mà buổi tối muốn gặp mẹ?”

Một câu đã chặn họng bọn nhỏ rồi.

Lục Tâm nghe theo mệnh lệnh dẫn ba đứa bé đi: “Đi thôi!

Các bạn nhỏ đáng yêu!”

“Không được! Chúng cháu không thể bỏ lại Búp Bê được.”

Bọn nhỏ sao có thể bỏ đi được chứ: “Chúng cháu sẽ trả tiền cho chú là được chứ gì!”

“Chú không cần tiền bạc, chú muốn người.”

Bốn cha con mở ra cuộc chiến tranh giành Vũ Hân Hân.

“Không thể! Nếu chú dám ra tay với Búp Bê thì chúng cháu sẽ không bỏ qua cho chú đâu” Ba đứa bé kiên quyết ngồi xuống sàn không chịu đi.

“Không đi thì ngày mai đừng mong đến công ty”

Nghe vậy, Vũ Hân Hân nóng nảy, nói: “Các con ra ngoài trước đi, dì sẽ nhanh chóng về thôi.”

Cô biết rất rõ, trước mắt chỉ có công ty là an toàn nhất.

Vứt ba đứa bé ở nhà một mình cũng giống như bảo cô đi tìm chết.

Bởi vì khóa điện tử ở căn nhà cô vừa thuê gửi đến năm tin nhắn báo sai mật khẩu, nếu cô đoán không nhầm thì Lê Thu đã đến đó năm lần.

Với một người đang phải đi làm như Vũ Hân Hân thì chỉ có thể vừa đi làm vừa mang bọn trẻ theo mới là tốt nhất.

Nếu như ngay cả công ty cũng không thể chấp nhận con cái cô thì thật sự cô không biết phải làm sao nữa.

“Búp Bê!” Ba đứa bé không hiểu vì sao phải theo ý Mục Lâm Kiên: “Chúng con không đi! Chẳng qua mai chúng con không cần phải đến đây thôi, nơi này cũng chẳng có gì vui để chơi”

Bọn trẻ còn nhỏ không ý thức được tính nghiêm trọng của “Ra ngoài.”

Vũ Hân Hân tức giận quát lên.

Bắt buộc mấy đứa bé đi ra ngoài trước.

“Vào trong xe chờ dì!”

“Yên tâm, tôi sẽ trông coi bọn trẻ cẩn thận giúp cô.’ Lục Tâm cung kính nói.

Vũ Hân Hân cười lạnh, cô là một người mẹ bất lực biết bao nhiêu, ngay cả con mình cũng không bảo vệ được, vậy mà cuối cùng còn hy sinh tôn nghiêm của bản thân mình để đổi lấy sự an toàn cho mấy đứa bé.

Sau khi cửa văn phòng đóng lại, Vũ Hân Hân lạnh lùng nhìn về phía Mục Lâm Kiên.

Không phải anh ta muốn cô sao?

Vũ Hân Hân cố nén tức giận, một tay kéo nơ bướm trên cổ áo xuống.

Lại là chiếc áo sơmi này, chỉ cần kéo nơ bướm ra là có thể nhìn thấy như ẩn như hiện.

Cô kiêu ngạo đi đến trước mặt anh, hai tay thành thạo đặt trên bờ vai vĩ ngạn của anh, nói: “Nhanh lên”

‘Vẻ mặt không tình nguyện kia lọt vào mắt Mục Lâm Kiên.

“Thế nào? Không phải nói muốn thu thập tôi sao? Tới đi!”