Chương 514: Giao hàng tận cửa?

Trong tay Âm Nguyệt đang cầm chai rượu vang lén la lén lút đứng ở cửa một cầu thang khác.

“Sao cô ta lại đến đây rồi?”

Ba đứa trẻ tò mò nhìn bốn phía: “Cô ta đến vậy thì chứng †ỏ Mục Lâm Kiên cũng đến rồi!”

“Đây là sinh nhật của ba Mục Lâm Kiên nên chú ấy đến cũng là bình thường” Bánh Bao phân tích: “Lẽ nào Mục Lâm Kiên đang ở trên lầu sao?”

Há Cảo nhanh nhẹn: “Lại muốn giao hàng tận cửa sao?”

Vừa nói xong liền nhìn thấy Âm Nguyệt lấy từ trong túi xách ra một túi bột đổ vào trong chai rượu vang.

“Bỏ thuốc hả?” Ba đứa trẻ khinh thường liếc nhìn.

Bọn chúng đau đầu gãi đầu: “Chúng ta nên không nhìn thấy không nghe thấy gì cả, hay là giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ đây?”

“Chú ấy chẳng phải là chia tay với Búp Bê của chúng ta rồi sao?” Há Cảo buồn bực cau mày.

“Nhưng phân tốt không được để chảy ra ruộng ngoài! Mục Lâm Kiên là Boss lớn của chúng ta đấy, dù cho không ở cùng Búp Bê của chúng ta nữa cũng không thể làm lợi cho người phụ nữ khác được”

Màn Thầu cũng lại gãi đầu: “Nếu như chúng ta cứu Mục.

Lâm Kiên vậy thì ai sẽ cứu chúng ta đây? Tối nay chúng ta sẽ bị đuổi đi đấy”

Ba đứa trẻ lo lắng đi lại trong nhà vệ sinh.

“Mấy đứa à, các cháu xong chưa vậy?”

Ông Mục nhìn thấy chúng vào nhà vệ sinh lâu như vậy mà chưa quay ra, lại cũng sắp đến giờ tiệc tối rồi cũng không thể để bọn trẻ đói được.

Ba đứa trẻ ra khỏi nhà vệ sinh, để bảo vệ ông chú phẫu thuật thẩm mĩ này mà bọn chúng đồng loạt quay người chỉ về hướng tầng đối diện: “Ông Mục có nhìn thấy người nữ giúp việc ở hành lang kia không?”

Ông Mục ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

“Cô ta kì lạ lắm! Lúc nãy cứ đứng mãi ở bên ngoài nhà vệ sinh nam, sau đó lại chạy đến chỗ cầu thang đối diện giống như đang tìm ai đó vậy. Ông nhìn xem, đáng sợ nhất là cô ta còn cho thuốc gì đó vào trong rượu nữa”

Há Cảo lanh lợi nên vừa rồi đã chụp lại cả ảnh.

Ông Mục nhìn bức ảnh, tuy khoảng cách khá xa, nhìn không rõ nhưng người nữ giúp việc này nhìn rất lạ, chắc là người làm tạm thời mấy ngày trước mới tuyển.

“Quản gia, đi bắt người phụ nữ kia lại cho tôi”

“Dạ, ông Mục!”

Ba đứa trẻ đắc ý nhếch miệng nhìn Âm Nguyệt đang lén la lén lút đi đi lại lại ở hành lang nhìn đông nhìn tây.

Hành động của cô ta vốn đã lộ rõ, cô ta vào từng phòng một. Không lật tìm giường tủ nhưng trên lầu vốn không có phòng cho khách, cô ta cầm rượu đi lên rõ ràng là đang tìm người.

Âm Nguyệt đi vào căn phòng trong cùng. Cả tầng này đều rất yên tĩnh, mọi người làm đều tập trung ở vườn hoa để tiếp đãi khách rồi. Cả tầng hai yên tĩnh này dường như chỉ có một mình cô ta.

Cô ta đẩy cánh cửa cuối cùng ra, bên trong là những bộ đồ †ây và áo sơ mị được sắp xếp chỉnh tề, hoành tráng ngăn nắp.

Một bên bức tường bày đầy các mẫu đông hồ đeo tay thịnh hành nhất của năm, giá khởi đầu ít nhất cũng phải tám con số trở lên.

Cà vạt và áo sơ mi cũng vậy, có xếp theo màu đậm nhạt Mùi vị của một người đàn ông trẻ thành công có sự nghiệp đã làm cô ta tràn đầy xúc động trong.

Cô ta không kiềm được mà sờ vào bức tường đồng hồ đeo tay đầy mùi tiền bạc kia, mỗi chiếc đồng hồ tương đương với một căn nhà, đúng là quá đáng.

“Rượu…”

Bỗng nhiên trong phòng vang lên một giọng say rượu.

Âm Nguyệt giật mình dừng chân lại.

Cô ta cẩn thận đứng trong góc phòng để đồ nhìn vào bên trong.

Thì ra trong phòng tắm có người!

Một mùi bạc hà vừa quen thuộc vừa xa lạ bay khắp trong phòng. Là mùi hương của Mục Lâm Kiên.

Cô ta mừng rỡ nắm chặt lấy chai rượu vang trong tay.

Trước khi đến cô ta đã điều tra tư li về Mục Lâm Kiên.

Người đàn ông này thích nhất rượu vang, từng mua vài nông trại chuyên sản xuất rượu vang chỉ vì muốn được uống rượu vang ngon.

Âm Nguyệt cố ý để chai rượu ở vị trí dễ thấy nhất.

Theo thông thường thì một người sau khi tắm xong sẽ ra khỏi nhà tắm rồi sẽ đến ngồi ở ghế xô pha đầu tiên, vậy thì rượu để trên bàn chắc là đúng rồi.

Âm Nguyệt còn dọn nước trà trên bàn đi để không cho Mục Lâm Kiên chỉ uống mỗi trà.

“Cạch”

Cửa phòng tắm mở ra.

Một người phụ nữ đầu quấn khăn, thân hình cao gầy quấn khăn tắm đi ra.