Chương 6: Tôi phụ trách phỏng vấn cô

Vũ Vân Hân không chấp nhạn lời giải thích này, công ty lớn như thế sao có thể bất cẩn như vậy được?

Cho đến khi cô quay người nhìn thấy người đàn ông phía ngoài cửa sổ.

Lục Tâm mặc một bộ đồ tây kiểu cách, tay cầm hồ sơ, lạnh lùng đứng trong đám đông, nhiều lãnh đạo cấp cao đều tỏ thái độ cung kính với Lục Tâm.

Chắc không phải vì biết cô là mẹ của Há Cảo nên mới không cho cô vào làm, muốn để cô thanh toán hóa đơn sửa lốp xe Rolls-Royce kia xong mới có tư cách vào phỏng vấn đấy chứ!

“Mời cô ra ngoài.” Giọng nói của người nhân viên kia vang lên một lần nữa.

Vũ Vân Hân bất lực, nhìn tờ thông báo tuyển dụng trong tay, xem ra không có duyên với mức lương khủng này rồi.

Cô cầm túi bước ra khỏi phòng chờ.

Khán phòng huyên náo đột nhiên im lặng như tờ, tất cả mọi người đều đứng yên bất động.

Tất cả quay người nhìn về phía cửa chính.

Ai nấy đều run rẩy cung kính cúi đầu.

Bước chân của Vũ Vân Hân nổi bật hẳn lên giữa đám đông.

Cô vô thức nhìn xung quanh…

“Chào buổi sáng tổng giám đốc Mục!” Tất cả mọi người đồng thanh một cách kỳ lạ, giọng nói vang vọng khiến Vũ Vân Hân ngẩn người ra, cứng nhäc đứng im một chô, đế vé gượng gạo cúa mình không lộ quá rõ, cô đành đứng nghiêm cúi đầu như bọn họ.

Một người đàn ông cao ráo được một đống vệ sĩ hộ tống bước vào, khí thế mạnh mẽ bao trùm cả khán phòng.

Mục Lâm Kiên ngạo nghễ uy nghiêm như một vị vương giả, khí chất đầu đội trời chân đạp đất để khiến lòng người kinh hãi: Anh cao ngạo đưa mắt nhìn xung quanh, tròng mắt như viên ngọc đen sắc bén nhắm thẳng vào Vũ Vân Hân đứng giữa đám đông.

Một bộ đồ công sở đơn giản quây lấy vóc người nhỏ nhắn của cô, đôi chân dài mảnh khảnh đeo một đôi giày cao gót màu trắng, mái tóc bồng bềnh lộ rõ vẻ dịu dàng.

Vũ Vân Hân cúi đầu, cô vô thức cảm nhận được một sự nguy hiếm chí mạng.

Đám người kia đi về phía cô, bước chân lạnh lùng trượt trên sàn nhà, trái tim cô đập nhanh liên hồi, nỗi sợ hãi khiến lòng bàn tay cô năm chặt.

Mùi hương bạc hà đã lạnh lại càng thêm lạnh trong tiết trời cuối thu, hơi thở quen thuộc như thể đã từng ngửi ở đâu rồi.

Đột nhiên, trong tầm mắt khi cô cúi đầu bỗng xuất hiện thêm một đôi giày da bóng loan, nhìn từ dưới lên là chiếc quần tây được may thủ công bên Ý bao lấy đôi chân dài, trong chiếc áo khóa tây vừa vặn là chiếc sơ mi trắng trông vô cùng thanh nhã. Cơ thể rắn rỏi của người đàn ông dù đã cách một lớp áo nhưng vẫn khiến người ta nhìn thấu được vóc dáng ngạo nghễ của anh. Trên yết hầu sát người là xương quai hàm hoàn mỹ, ngũ quan sắc nét như đồ thủ công mỹ nghệ mà thượng đế ban cho.

Nhưng đôi mắt lạnh lùng ngạo mạn kia lại như tử thần trong địa ngục đang nhìn cô chằm chằm.

Vũ Vân Hân giật mình hoàn hồn trở lại, người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ kia khiến cô bất giác nheo mắt.

“Mời cô nhường đường” Người phụ nữ kiêu căng đứng bên cạnh Mục Lâm Kiên lên tiếng quát.

Vũ Vân Hân giờ mới nhận ra mình đang đứng trước cửa thang máy, phía sau cô lại còn là thang máy chuyên dụng của Mục Lâm Kiên.

€ô vội vàng cúi đầu, “Xin lỗi!”

Rồi hấp tấp đi qua người Mục Lâm Kiên.

“Khoan đã”

Giọng nói trầm thấp có độ vang lên.

Cô dừng lại theo phản xạ có điều kiện, tình cờ đứng ngay bên cạnh Mục Lâm Kiên.

Mục Lâm Kiên nghiêm người, thoáng chốc kéo gần khoảng cách giữa hai người họ lại.

Khí thế bức người của người đàn ông như muốn nhốt cô vào lồng, anh dứt khoát đi về phía cô một bước.

Bộ đồ công sở trên người Vũ Vân Hân chạm phải bộ đồ tây đắt tiền trên người anh.

Hơi thở ấm nóng khi anh cúi đầu phả vào má cô, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến Vũ Vân Hân bất giác định lùi về sau một nước.

“Sắp phỏng vấn rồi, chạy đi đâu đấy?” Mục Lâm Kiên cất giọng chết chóc bên tai cô, như thể câu này chỉ nói với cô thôi vậy.

Nữ thư ký đứng bên cạnh nói: “Cô ta không có tư cách vào phỏng vấn, vậy nên không phải là người tới phỏng vấn hôm nay”

Vũ Vân Hân ngượng ngùng dùng tay năm lây CV của mình, dẫu sao không được chọn mà còn chạy tới đây cũng mất mặt thật.

Đột nhiên, một ngón tay thanh mảnh bắt lấy tay cô.

Nhiệt độ lòng bàn tay quen thuộc như một dòng điện khiến cả người cô nóng bừng, mặt cô thoáng chốc đỏ ửng, vội vàng rụt tay mình ra.

“Vũ Vân Hân?” Mục Lâm Kiêu lạnh lùng đưa mắt nhìn, nhất cử nhất động của cô đều lọt cả vào đôi mắt anh.

“Vâng”

“Tôi phụ trách phỏng vấn cô”