Khi mà Chúc Quân Dương sắp ngồi bệt xuống đất, Đại Lan lại nói một câu, khiến cô ấy lập tức đứng lên.
“Tôi sờ thử rồi, không bị thươn5g đến xương đâu.

Ăn cơm xong, cô lên giường nằm, tôi xoa bóp bằng thuốc cho cô, đảm bảo sẽ đỡ hơn nhiều.”
“Thật hả?”
Nếu khô6ng vì một tay cô ấy không động đậy được nhiều, e là Đại Lan đã bị cô ấy nhấc lên lắc lư rồi.
Đại Lan giật thót mình, núp ra sau Hàn 7Dao.
“Nhà tôi mấy đời làm trung y, mấy thứ này tôi hiểu mà, tuy rằng tôi không theo ngành y.”
Hàn Dao bảo vệ Đại Lan, sao cô4 lại quên khuấy đi con cháu của gia đình trung y cơ chứ, có sẵn bác sĩ, không dùng thì uổng!
“Cô mà kích động thêm chút nữa là có th8ể sẽ bị thương tới xương thật đấy.”
Hàn Dao nhìn Chúc Quân Dương, thản nhiên nói ra câu ấy, sau đó kéo Đại Lan đi, bỏ Chúc Quân Dương ở lại phía sau.
“Tay cô ấy không sao thật chứ?”
Hàn Dao kề sát vào tai Đại Lan, hỏi một cách nghiêm túc.

Đại Lan nhìn Chúc Quân Dương được Trương Lan Tiếu dìu đi, gật đầu trả lời cô:
“Bị thương ở cơ, lát nữa về phòng ngủ, tôi xoa bóp cho cô ấy là ổn thôi.”
Trong nụ cười của Đại Lan mang theo ẩn ý nào đó.

Hàn Dao nhìn cô ấy, không cần nói cũng hiểu.


Cô liếc nhìn người đứng sau, trong lòng đã cười ngã ngửa rồi.
Hàn Dao nhìn về phía trước, khóe môi cong lên, đằng sau là tiếng phàn nàn của Chúc Quân Dương, còn có những lời an ủi của Trương Lan Tiếu.

Cuộc sống như vậy không hề nhàm chán, dù sao cũng có những người này mà.
Trong nhà ăn, Đường Duy Hy ngồi ở vị trí gần cửa, bưng cái khay đã ăn sạch nhẵn.

Chiếc đũa trong tay anh ta cách khay ăn hơn hai mươi centimet, mắt thì cứ nhìn chằm chằm ra cửa.
Người ngồi cạnh anh ta là lính nam đứng cạnh trong đội ngũ, tên là Vu Nam.

Anh ta vươn tay huơ huơ trước mặt Đường Duy Hy.
“Cậu làm gì đấy? Tôi chờ lâu lắm rồi, ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi, đừng tốn thời gian ở đây, về còn được nghỉ ngơi một lát.”
Đường Duy Hy hoàn hồn lại, không ngờ là mình ăn chậm như thế mà còn chưa thấy Hàn Dao đâu.

Anh ta thở dài một hơi, đưa khay ăn trên tay mình cho Vu Nam.
“Cậu cất khay ăn đi cho tôi, lát nữa tôi về.”
Thấy Đường Duy Hy không được bình thường, Vu Nam đang định nói gì đó thì có người bước vào cửa nhà ăn.

Ngay tức khắc, Đường Duy Hy đứng bật dậy, khiến Vu Nam giật nảy mình, suýt thì quăng cả khay ăn đi.

Anh ta vỗ ngực, nhìn người vừa bước vào, sau đó lập tức mở to mắt.

Hàn Dao vừa vào nhà ăn là Đường Duy Hy đi tới ngay, tốc độ nhanh đến mức người khác bất ngờ, ngay cả Hàn Dao cũng giật mình.
Nhìn người đột nhiên xông tới trước mặt mình, Hàn Dao bất giác lùi về phía sau, nhưng lại bị Đường Duy Hy túm lấy cánh tay.
Hàn Dao né tránh, kéo giãn khoảng cách rồi mới ngước mắt nhìn anh ta.
“Anh sao thế, Đường Duy Hy?”
Lúc này Đường Duy Hy mới cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình hơi quá khích.

Anh ta lúng túng đặt tay xuống, ho nhẹ một tiếng.
“Tôi xem cô có cần giúp gì không,
kích động quá.”
Hàn Dạo cười với anh ta.
“Chúng tôi tới nhà ăn rồi, bếp
trưởng La biết tôi, cho nên tôi không
cần giúp gì hết.

Anh về trước đi,
buổi trưa không có nhiều thời gian,
chiều còn phải huấn luyện nữa, tôi
đi ăn cơm trước!”
Hàn Dạo chỉ về phía cửa sổ, kéo Đại
Lan đi tới chỗ đó.

Chúc Quân
Dương và Trương Lan Tiếu đi theo
sau, vòng qua Đường Duy Hy và Vu
Nam, không ai nói gì cả..