Hà Tiêu Linh mở khóa kéo ba lô ra, mọi thứ
bên trong hiện ra trước mắt.

Cô ấy không
nhịn được, khóe môi giật giật.
Một chiếc điện thoại di động, kèm theo cục
sạc, một cái ví tiền, một tấm bằng lái xe, một
bộ quần áo thường ngày.

Và còn, và còn...
không còn gì cả.

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn
Hàn Dao: “Có từng này đồ thôi? Cô không
giấu đi đấy chứ?”
Nhìn thấy đồ trong ba lô, Hà Tiêu Linh há
hốc mồm, thật sự rất gọn gàng!
“Còn cần thứ khác sao? Tôi chỉ mang nhiều
đó tới thôi.”
Hà Tiêu Linh tỏ vẻ không muốn nói thêm gì.
Cô ấy nhìn những người khác trong phòng,
tất cả đều không nhúc nhích gì: “Sao thế?
Không ai có đồ à? Hay là đợi tôi tới lục soát?
Hả?”
Giọng cô ấy rất lớn.

Những người khác với

vàng đi lấy đồ, chẳng mấy chốc đã nộp xong.
Hà Tiêu Linh nhìn hộp đựng đồ trang điểm to
đùng ở trên cùng, chỉ vào nó và hỏi: “Cái này
là của ai?”
“Của tôi.”
Triệu Thù Nhiên đứng đằng sau nhóm người
họ hô lên.

Hà Tiêu Linh cau mày: “Trước khi
trả lời phải hô “Báo cáo?!”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
“Tôi hỏi lại lần nữa, cái này là của ai?”
“Của tôi.”
Vẫn trả lời y như trước.
“Tôi nói là phải hô “Báo cáo”, nghe không
hiểu sao?”
“Báo...!báo cáo, của tôi.”
Hà Tiêu Linh liếc nhìn theo hướng cô ta đang
nói, rồi lại quay đầu về: “Nhiều tiền đấy nhỉ!
Được rồi, cô, mang va li tới nhà kho.”
“Há?”
Triệu Thù Nhiên trợn tròn mắt.
“Há cái gì mà há, đi mau, đợi tôi mời cô ăn
com à!”
Hà Tiêu Linh lại quát thêm một câu, sau đó
xoay người đi.

Có điều lúc xoay người, cô ấy
liếc nhìn Hàn Dao, nhưng Hàn Dao cúi đầu
nên không nhìn thấy.
Triệu Thù Nhiên mang va li đi, lúc về phòng
thì rúc vào trong chăn, không ai biết cô ta
đang làm gì, chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào
càng lúc càng lớn.
Cô tiểu thư đỏng đảnh ấy khóc rồi, hơn nữa
còn là kiểu khóc rất thảm thiết, vừa khóc vừa
gào lên, nào là đòi về nhà, nào là đòi tìm mẹ,
nhưng chẳng có ai để ý đến cô ta.

Hàn Dao
ngại phiền, không muốn nhìn thấy cô ta, còn
Trương Lan Tiếu, Chúc Quân Dương và Đại
Lan thì thấy Hàn Dạo không làm gì nên cũng
kệ, chẳng thèm để tâm.
Trong ba người còn lại có Từ Trùng Ngưng
đến khuyên nhưng bị đánh đuổi đi.
Từ Trùng Ngưng ôm cánh tay bị đánh đau,

cũng không muốn làm gì nữa, xoay người lên
giường mình.

Bầu không khí trong phòng vô
cùng quái dị.

Tiếng khóc của Triệu Thù
Nhiên đã truyền sang các phòng khác từ lâu
rồi.
Có người ở phòng khác đến gõ cửa khiếu nại,
Chúc Quân Dương chỉ có thể cười làm lành
với họ.

Sau khi những người đó về, cô ấy
nhìn Triệu Thù Nhiên với vẻ mặt khó chịu.
Hàn Dạo vỗ vai Chúc Quân Dương từ phía
sau: “Tránh đường.”
Chúc Quân Dương giật mình, nghiêng người
nhường đường cho Hàn Dao đi tới bên
giường Triệu Thù Nhiên.

Cô gõ lên thành
giường cô ta: “Triệu Thù Nhiên, cô không
mệt à?”
Triệu Thù Nhiên sửng sốt giây lát, sau đó lại
khóc tiếp.

Hàn Dạo ngoáy lỗ tai, lại gõ hai
cái lên giường cô ta: “Cô muốn khóc thì tôi
cùng cô, nhưng không phải ở đây.

Cô nhớ
nhà, cô muốn tìm mẹ, vậy thì cô cứ việc đi
tìm, không ai trong phòng này ngăn cản cô

hết.

Mọi người trong phòng không để ý,
nhưng các phòng khác đang xem trò hề ở
phòng chúng ta.

Cô có thể không cần thể
diện, nhưng phiền cô giữ thể diện cho chúng
tôi!”
Những lời nói ấy của Hàn Dạo thành công
làm Triệu Thù Nhiên ngừng khóc: “Cô...!cô
quản được tôi chắc! Cô là ai chứ, có phải mẹ
tôi đâu!”
Nói xong cô ta lại gào lên.

Hàn Dạo hoạt
động cổ tay: “Nếu cô đã muốn khóc như vậy
thì chúng ta có thể đến sân huấn luyện, dù
sao ở đó cũng không có ai.

Cô có thể khóc đủ
đó thì thôi.

Nhưng tôi nói trước, ai không đi
đó là đồ hèn!”
“Cô có dám không?”.