“Dậy đi, chút nữa là không kịp đâu.”
Người trong chăn uốn éo, lẩm bẩm gì đó rồi
lại không còn động đậy nữa.

Hàn Dạo chép
miện5g, quay về chỗ giường mình.

Đến lúc
còi báo thức kêu thì những người khác đều đã
sửa soạn xong hết rồi, chỉ còn Triệu Thù
Nhiên vẫn íchưa dậy.

Chúc Quân Dương đi
tới, xốc chăn của cô ta lên: “Triệu Thù Nhiên,
còi báo thức vang lên rồi, sắp phải tập hợp
đấy.

Cô mà k7hông dậy thì đến đánh răng
cũng không kịp đâu.”
Cuối cùng Triệu Thù Nhiên cũng mở mắt ra,
có điều câu đầu tiên lại khiến ngư4ời khác
muốn đánh cô ta: “Cô là ai hả? Ông trời có
đến thì tôi cũng không dây, tránh ra!”
Chúc Quân Dương tức giận: “Thật là8! Tôi bị
điên rồi nên mới tới gọi cô dậy!”
Nói xong, cô ấy quay người đi, đứng cạnh
bên người Hàn Dao, tức đến mức trợn trắng

mắt liên tục.

Thấy Triệu Thù Nhiên vẫn còn
đang ngủ, Hàn Dao cũng cạn lời hết mức.
Vài phút sau, bên dưới vang lên tiếng còi:
“Toàn thể lính nữ tập hợp huấn luyện!”
Là giọng của Hà Tiêu Linh.
Cùng lúc ấy, tiếng còi bên phía lính nam
cũng vang lên.
“Đi thôi, thời gian có hạn.”
Hàn Dao là người đầu tiên lao ra khỏi phòng,
mặc kệ Triệu Thù Nhiên.

Trương Lan Tiếu,
Chúc Quân Dương và Đại Lan nhanh chóng
đi theo, ba người còn lại liếc nhìn nhau rồi
cũng chạy theo sau.

Nhóm Hàn Dao xuống
sớm, đúng lúc gặp phải Đường Duy Hy vừa mới ra ngoài, Hàn Dao không nói gì chỉ chạy ra
sân huấn luyện.

Cô không muốn nói chuyện
với anh ta là vì cứ nói là anh ta lại huyện
thuyên không dừng lại được, thế nên cô lựa
chọn im lặng.
Trên đường chạy ra sân huấn luyện, Hàn Dao
nhìn thấy Giang Hàn và Hà Tiêu Linh đứng ở
một bên, cô lập tức chạy tới chỗ hai người
họ.

Người trong cùng phòng xếp thành một
hàng, Hàn Dao đứng đầu hàng.

Hà Tiêu Linh
liếc nhìn chiếc đồng hồ bấm giây trong tay
mình, ba phút: “Chà, tới sớm đấy nhỉ!”
Hà Tiêu Linh lên tiếng, nhưng không có ai
tiếp lời cô ấy.

Sau khi tới nơi, tất cả mọi
người trong phòng đều lẳng lặng làm người
gỗ.
Giang Hàn liếc nhìn Hàn Dao, rồi lại đánh
mắt về phía Hà Tiêu Linh, đúng là không sợ
lúng túng mà.

Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn

đám người chạy từ ký túc xá tới.
Tận đến hai mươi phút sau mới không có
người chạy ra nữa.

Hà Tiêu Linh cất đồng hồ
bấm giây đi, nhìn mọi người và nói: “Mọi
người cảm thấy thành tích của mọi người thế
nào?”
Hà Tiêu Linh nhìn họ: “Có ai trả lời tôi xem
cảm thấy thành tích của mọi người thế nào
không?”
Bên dưới, không cai dám đứng ra trả lời câu
đầu tiên.

Hà Tiêu Linh nhìn những người
trong đội ngũ, chuẩn xác quét mắt tới chỗ
Han Dao: "Han Dao!”
“Có!”
“Cô nói cho tôi biết, cô cảm thấy thế nào?”
“Báo cáo! Còn cần cải thiện hơn!”
“Tốt! Nói không sai!”
“Vậy cô giải thích cho tôi xem, vì sao người
trong phòng cô vẫn chưa đến đủ?”
66
Hàn Dao thật sự cạn lời.

Cô loáng thoáng
nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn
thì thấy Triệu Thù Nhiên vội vàng mặc quần
áo chạy từ đằng xa tới.

Đến trước mặt Hà
Tiêu Linh, áo của cô ta còn chưa kéo khóa.
Nghĩ tới chuyện hôm qua, cô ta lập tức đứng
im tại chỗ: “Báo cáo!”

Hà Tiêu Linh liếc nhìn cô ta: “Đứng
đó!”
Nói
xong, cô ấy cũng không để ý tới
cô ta nữa, cầm bản danh sách trong
tay: “Chúng ta tổng cộng có bốn
hàng, mỗi hàng, ba tổ.

Bây giờ tôi sẽ
tuyên bố tổ phó của từng tổ.

Hàng
một tổ một, Hàn Dao! Hàng một tổ
hai..."
Mỗi lần nói đến tên ai thì sẽ có
người hô “Có”.

Hàn Dao thật sự rất
đau đầu, sao lại để cô làm tổ phó
chứ.

Cô đang định lên tiếng thì bị
một giọng nói cắt ngang: “Báo cáo!
Tôi không phục!”
Triệu Thù Nhiên đứng bên cạnh hồ
lên..