Mọi người trong phòng vô cùng ăn ý, không
một ai nói chuyện với Triệu Thù Nhiên, coi
như không nhìn thấy cô ta.

Mối quan hệ với
bạn c5ùng phòng của Triệu Thù Nhiên vẫn
luôn không tốt, cái tính tiểu thư của cô ta
cũng bùng lên.

Cô ta cao ngạo vênh mặt,
không để ý đến, người khác, nhưng lại
không biết rằng cô ta đã trở thành trò hề
trong mắt người khác từ lâu rồi.
“Tuýt!”
Tiếng còi 7ở dưới tầng lại vang lên một lần
nữa.

Hàn Dao vừa mới đi được một bước thì
Triệu Thù Nhiên đã chạy qua trước mặt cô,
còn hừ với cô m4ột tiếng.
Hàn Dao chẳng hiểu tiếng hừ đó là có ý gì
nữa.

Cô nhìn Chúc Quân Dương, cô ấy cũng
bày ra vẻ mặt không hiểu.

Quả nghiên, tính
cách đại tiểu thư đúng là khó đoán.
Tốc độ của Hàn Dao rất nhanh, lần này cô
cũng đứng đó được một lúc thì đội ngũ mới
tập hợp xong.

“Quay về.”
Câu nói ấy của Giang Han khiến mọi người
cúi gằm đầu xuống.

Chạy đi chạy về tổng
cộng năm lần, cuối cùng Giang Hàn cũng
không bắt mọi người làm lại nữa, nhưng mà
cứ đứng như vậy.

Giang Hàn không lên tiếng,
Hà Tiêu Linh cũng không nói gì.
Hai người họ cứ đứng đó, thi thoảng Hà Tiêu
Linh lại viết gì đó lên bản danh sách trong
tay cô ấy.
Hình như Hàn Dao loáng thoáng nhận ra điều
gì.

Chúc Quân Dương khẽ đụng vào tay Hàn
Dao: “Đại Dao, cô nói xem giác quan có ý gì
thé?
“Tôi đoán là phải đứng nghiêm.”
“E hèm, đang nhìn về phía này đấy.”
Giọng nói của Trương Lan Tiếu truyền tới,
Hàn Dao vội vàng quay thẳng đầu lại, có điều
đã bị nhìn thấy mất rồi.
Cô dứt khoát không né ánh mắt đó nữa, đúng
lúc đối mặt với Hà Tiêu Linh.

Hà Tiêu Linh
lại hơi sửng sốt, một giây sau mới lộ ra nụ
cười đặc trưng của mình: “Hàn Dao!”
Quả nhiên, Hàn Dao lại bị chỉ đích danh.
“Có!”?
Cô đứng thẳng lưng, lớn tiếng đáp lại.
“Bước ra khỏi hàng!”
“Rõ!”
Cô bước hai bước tới trước mặt Hà Tiêu
Linh.
“Quay mặt về phía họ!”
Hàn Dao tuân lệnh quay người, đối diện ngay
với Đại Lan.

Đại Lan nhìn cô, còn cho cô
một nụ cười an ủi.

Hàn Dao sầm mặt lại,
quay đi không nhìn cô ấy.
“Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người nhập
ngũ.

Mọi người là quân nhân, vào doanh trại
này, tất cả đều phải đứng nghiêm.

Quân nhân
mà không biết đứng nghiêm hoặc không
đứng đúng đều không phải quân nhân giỏi.

Đứng nghiêm là “mẹ” của tất cả các động tác
khác.

Tầm quan trọng của điều này thì tôi
không nói nhiều nữa, bây giờ tôi sẽ hộ khẩu
lệnh, Hàn Dao làm mẫu cho mọi người xem.”
Hàn Dao giật mình.

Hà Tiêu Linh đi tới trước
mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao hả? Có
vấn đề gì à?”
“Báo cáo, tôi chưa được học bao giờ, làm
không tốt!”
Ôi trời ơi, thật đúng là cái gì cũng đổ lên đầu
cô mà! Hàn Dạo lại thầm chửi trong lòng.
“Vừa rồi chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao, tôi
nói cô làm mẫu, chỗ nào không đúng tôi sẽ
sửa cho cô.

Còn vấn đề gì nữa không?”
“Báo cáo, hết rồi.”
“Được, tốt.

Vậy bây giờ tôi sẽ hộ khẩu lệnh
một lượt, cứ làm theo.”
“Rõ.”
Hàn Dao cắn răng, trả lời rất lớn
tiếng, khiến tất cả mọi người ở đây
đều giật mình.

Nghe thấy giọng của
Hàn Dao, trong mắt Giang Hàn hiện
lên chút ý cười.

Là một người thú vị
đây!
Hà Tiêu Linh lườm Hàn Dạo một
cái.

Lớn tiếng như vậy, sắp thủng

màng nhĩ luôn rồi.

Thế là không biết
Hà Tiêu Linh lấy đâu ra một cái loa
nhỏ, nói thẳng vào tại Hàn Dao.
Ngay tức khắc, giọng nói của Hà
Tiêu Linh vang khắp sân huấn
luyện.
“Đứng nghiêm còn được gọi là đứng
quân đội, hai gót chân áp sát vào
nhau trên một đường thẳng, hai mũi
chân hướng ra phía ngoài tạo thành
góc sáu mươi độ.

Hai chân đứng
thắng, bụng hơi hóp, ngực ưỡn tự
nhiên, thân trên thắng, hơi nghiêng
về phía trước, hai vai thăng bằng,
hơi vươn về phía sau.

Hai tay buông
thẳng, ngón tay khép lại và cong tự
nhiên.

Đầu ngón tay cái đặt vào đốt
thứ hai của ngón tay trỏ, ngón tay
giữa đặt đúng theo đường chỉ quần.
Đầu phải ngay, cổ phải thẳng, miệng
phải khép, cằm hơi thu lại, hai mắt
nhìn thẳng về phía trước..