Hàn Dao lấy mũ đội lên đầu, chống tay
xuống đất để đứng lên.

Cô phủi bụi trên
mông, kéo Đại Lan từ trên mặt đất lên.
“Đi thôi, đi ăn cơm, không ăn thì không kịp
mất.”
Hàn Dao đi đằng trước, Trương Lan Tiếu và
Đại Lan đuổi theo sau.6 Chúc Quân Dương
load chậm, bọn họ đi được hơn hai mét rồi
mới kịp phản ứng, vội vàng đứng lên, phủi
mông rồi cũng đuổi theºo.
“Ấy, Đại Dao, sao đi mà không nói với tôi
một tiếng vậy!”
Hàn Dạo giả vờ không nghe thấy tiếng hô
của Ch4úc Quân Dương.

Cô đi đầu tiên, bước
chân có xu thế tăng tốc, mấy người đằng sau
đều không theo kịp.

Ấy thế mà Chúc Quân
Dươăng ngốc nghếch lại bắt kịp, khoác tay
lên vai cô.
“Tôi nói này Đại Dao, đi nhanh như thế làm
gì?”
Hàn Dạo liếc nhìn cô ấy.
“Đương nhiên là tranh thủ đi ăn cơm rồi.

Nếu
mà tới muộn, bọn họ ăn hết những món ngon
thì sao???
Hàn Dao thật sự rất gấp, chỉ sợ không kịp ăn
những món ngon.


Thực ra cô không nhất
định phải ăn thịt, nhưng với tình hình và
cường độ huấn luyện như hiện tại, cô cảm
thấy mình vẫn phải ăn nhiều hơn thì mới có
sức đấu tranh với Hà Tiêu Linh.
“Thế thì đi mau lên!”
Ai ngờ Chúc Quân Dương lại sự thật, vội
vàng kéo Hàn Dao chạy về phía trước.
“Chúng ta phải đi giành trước một ít, kẻo
đám Tiếu Tiếu lại không được ăn!”
Hàn Dao cũng không biết phải nói Chúc
Quân Dương thế nào nữa.

Tính cách của cô
ấy thật sự khiến cô cạn lời, tinh thần mệt mỏi,
không biết phải làm sao nữa.
Hàn Dạo âm thầm rêи ɾỉ trong lòng, đuổi theo
bước chân của Chúc Quân Dương.

Bọn họ bỏ
lại những người khác, đi tới nhà ăn trước.
Đường Duy Hy vẫn luôn chú ý tới cửa ra
vào, Hàn Dao vừa vào là anh ta nhìn thấy
ngay, vội vàng đứng lên vẫy tay với cô.
“Hàn Dao, ở đây!”
Nghe thấy có người gọi mình, Hàn Dạo nhìn
theo hướng phát ra tiếng nói.

Phát hiện ra
Đường Duy Hy vẫy tay với mình, cô đi về
phía anh ta.
“Sao hả?”
Hàn Dao khá vội vàng, cô đói nãy giờ rồi.
Đường Duy Hy cũng biết cô đói nên không
nói nhiều, chỉ vào cái khay ở bên cạnh.
“Tôi đã lấy cơm cho cô rồi, ăn luôn đi.”

Hàn Dao rất ngạc nhiên, nhìn những món ăn
thịnh soạn trong khay.
Chúc Quân Dương ở bên cạnh không bình
tĩnh nổi.
“Ề ê, tôi nói này, có phải anh cố ý không
đấy? Sao anh chỉ lấy cho mỗi Đại Dao thế
hả? Bọn tôi là chiến hữu tốt của cô ấy, ít nhất
anh cũng phải lấy bốn suất chứ, chẳng trượng
nghĩa gì cả!”
Nhìn thấy đống thức ăn trên bàn, Chúc Quân
Dương không nhấc chân lên nổi nữa.
Hàn Dạo nhìn cô ấy, trong mắt lóe lên tia
sáng xanh lục.

Cô huých cô ấy một cái.
9
“Cho cô ăn đấy, tôi đi lấy suất khác.”
Dứt lời, Đường Duy Hy và Chúc Quân
Dương còn chưa kịp phản ứng gì, cô đã
nhanh chân đi tới cửa sổ lấy cơm, chẳng mấy
chốc đã bưng ba suất cơm về.
Chúc Quân Dương ngồi xuống ăn
cơm không chút khách sáo, Đường
Duy Hy im như thóc, ngồi xuống ăn
cơm tiếp.

Chúc Quân Dương chẳng
hơi đâu mà để ý nhiều như vậy, có
cơm mà không ăn thì chỉ có là đồ
ngốc.
Hàn Dao vừa bưng khay về, Trương
Lan Tiếu và Đại Lan tức khắc đi tới,
còn có mấy người bạn cùng phòng
đi theo, đương nhiên là không có
Triệu Thù Nhiên.
Sau khi nói với mấy người còn lại,
bây giờ đi lấy cơm.

Trương Lan
Tiếu và Đại Lan ngồi xuống, cảm ơn
Hàn Dạo rồi hì hục ăn cơm.
Cả đám đang đói cồn cào ruột gan,
ăn cơm vô cùng chuyện tâm,
chiến
đấu một lúc là hết sạch sành sanh.
Ăn xong, Hàn Dao mang khay tới
chỗ đặt khay ăn..