Sáng nay còn thảm hơn sáng qua nữa, hôm qua còn được nghỉ ngơi, nhưng hôm nay tập chạy bộ, bởi vì phải chạy đồng đều, vậy nên tốc độ chậ5m hơn hẳn.
Mọi người phải giữ tốc độ ngang nhau, một số người có sức bền cũng bị hạn chế trong đội ngũ.

Chạy xong ba kilomet, a6i nấy đều nhoài người trên sân huấn luyện.
Hà Tiêu Linh nhìn dáng vẻ ấy của bọn họ, sau đó lại nhìn đồng hồ.
“Được rồi,7 các cô chạy không đều, thời gian cũng quá dài, buổi chiều tiếp tục! Vào hàng!”
Cả đám còn chưa nghỉ đủ đã bị Hà Tiêu Linh lôi 4dậy.
“Bây giờ vẫn còn mười lăm phút, tối qua chúng ta còn quên một việc, dù sao bây giờ các cô về sửa soạn phòng ốc cũng không 8kịp nữa, chi bằng làm chuyện gì có ý nghĩa hơn.”
Khi mọi người đã đứng vào hàng, Hà Tiêu Linh sẵng giọng.
“Mười lăm phút này đủ để các cô học một bài hát rồi.

Học theo tôi!”
“Đoàn kết chính là sức mạnh! Hát đi!”
Khóe môi Hàn Dao giật giật, đúng thật là!
Liếc thấy Hà Tiêu Linh đang nhìn mình, cô vội vàng mấp máy môi hát theo.

Có mười lăm phút, học bài hát ấy chỉ mất năm phút, vẫn còn mười phút nữa.
Thế là bọn họ cứ đứng ở cửa nhà ăn, hát đi hát lại mãi mà vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.


Đến tận khi đám lính nam vào nhà ăn hết rồi, mọi người chỉ biết nhìn đăm đăm theo bóng lưng của bọn họ, nghe tiếng bát đũa vọng ra trong đó, ai cũng rất hâm mộ.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, hát cho hay là các cô cũng được ăn cơm, gấp cái gì! Dồn lực hát cho tôi, hát đến khi nào tôi hài lòng thì các cô được vào ăn cơm!”
Hà Tiêu Linh xoa cằm, nhìn bọn họ với vẻ mặt thích thú.

Trong đầu Hàn Dao hiện lên lời nói của Phó Thiếu Lê, bèn ra sức hát cùng với mọi người.

Trước sự cố gắng của cả đám, bọn họ thành công đạt tới yêu cầu của Hà Tiêu Linh.
“Tốt, đi ăn cơm đi! Bảy giờ rưỡi tập hợp ở sân huấn luyện, đến muộn sẽ có thưởng!”
Hà Tiêu Linh vào nhà ăn trước.
Những người còn lại đùn đẩy nhau chen vào nhà ăn.

Hàn Dao ở đằng trước, suýt thì bị bọn họ đẩy đụng vào Hà Tiêu Linh.

Hà Tiêu Linh quay đầu nhìn cô, cô vội vàng dừng chân.
Hà Tiêu Linh như cười như không, quay đầu trở lại, bước chân nhanh hơn trước nhiều.

Hết cách rồi, ai bảo cô ấy tốt bụng, muốn đám nhóc ấy được ăn cơm sớm cơ chứ.
Đằng sau Hàn Dao là đám Chúc Quân Dương, bọn họ tới thẳng cửa sổ có bếp trưởng La Hiển Thanh.


Điều khiến bọn họ ngạc nhiên là vừa tới nơi thì La Hiển Thanh đã bưng bữa sáng được chuẩn bị sẵn đưa cho bọn họ.
Lúc cảm ơn La Hiển Thanh, Hàn Dao nhìn thấy Hoa Hoa đang nằm sấp dưới chân bàn.

Cô gọi nó: “Hoa Hoa!”
Nghe thấy tiếng cô, nó liếc nhìn sang, nhưng không đi tới, chỉ vẫy đuôi rồi nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Bếp trưởng La Hiển Thanh không
nói gì cả, tiếp tục lấy thức ăn cho
người đằng sau.

Chúc Quân Dương
đi theo Hàn Dạo tới chỗ ăn cơm,
ngồi đối diện với cô.
Bốn người vừa đủ bốn chỗ ngồi đối,
mặt với nhau.

Ba người còn lại ngồi
chỗ bên cạnh, còn Triệu Thù
Nhiên thì không thấy đâu cả, mất
tích ngay từ lúc vào nhà ăn rồi.
Chúc Quân Dương cầm bánh bao,
cắn một cái rồi nói với Hàn Dạo
bằng giọng ồm ồm.
“Đại Dao, cô gọi Hoa Hoa nào thế?
Chắc tên bếp trưởng không phải
Hoa Hoa đấy chứ?”.