Những lúc như vậy, Hàn Dao lại thò một tay ra xoa đầu Hoa Hoa, cảm thấy thoải mái là nó khẽ kêu một tiếng.
Đến lúc ng5hỉ ngơi, La Hiển Thanh và Hàn Dao trải túi nilon ra đất ngồi.
“Chú nói này, chẳng mấy khi được nghỉ như hôm nay, sao6 cháu không ở phòng ngủ nghỉ cho khỏe, lại chạy ra đây phơi nắng.”
La Hiển Thanh không hiểu cho lắm, người khác đều 7nhân cơ hội để nghỉ ngơi, còn cô nhóc này lại chạy tới đây chịu khổ.
Hàn Dao nở nụ cười, “Có việc để làm thì cháu cũ4ng đỡ nhớ bà ngoại hơn.

Nếu mà rảnh quá là cháu lại nhớ bà, nỗi lòng cứ bồn chồn thấp thỏm.”
La Hiển Thanh hơi sửng 8sốt, lý do của cô nhóc này thật là đặc biệt.
“Huống chi cơ thể cháu đã hình thành đồng hồ sinh học rồi, đột nhiên thay đổi sẽ bị rối loạn mất.”
“Bà ngoại cháu sống một mình à?” Hàn Dao gật đầu.
“Nhà cậu cháu ở bên cạnh nhà bà ngoại, rất gần, nhưng lại rất xa.”
La Hiển Thanh không nói gì nữa.

Ông ấy có thể nghe ra được sự buồn bã trong giọng nói của cô, còn mang theo sự bất đắc dĩ và phiền muộn.
Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi được một hồi, La Hiển Thanh bảo Hàn Dao theo ông ấy về nhà ăn.

Hàn Dao bế Hoa Hoa, không ngừng vuốt ve lưng nó.
Đất trên tay cô dính cả vào bộ lông trắng muốt của Hoa Hoa.


Hoa Hoa quay đầu nhìn lông mình, kêu một tiếng với cô rồi lại quay đầu lại, cuộn mình trên cánh tay cô, không nhúc nhích gì cả.
Trở lại nhà ăn, Hàn Dao bị La Hiển Thanh đuổi ra khỏi phòng bếp, bảo là phải chuẩn bị cơm trưa, phòng bếp là khu vực quan trọng, không phận sự miễn vào.
Hàn Dao bĩu môi, xoay người đi ra ngoài.

Đi được vài bước thì cô nhìn thấy người đang dựa trên cửa nhà ăn.
Cô hơi sửng sốt, sau đó lại tiếp tục bước đi, định ra khỏi nhà ăn.

Bất chợt, một cái tay chắn trước mặt cô.
“Đợi chút!”
Hàn Dao nhìn cái tay trước mặt, dừng lại rồi lẳng lặng lùi về sau một bước.
“Có chuyện gì hả?”
“Hàn Dao, sao sáng nay cô lại giả vờ không nhìn thấy tôi, còn cố tình né tránh tôi?”
Hàn Dao tỏ ra ngạc nhiên.
“Sáng nay? Tôi không nhìn thấy cô, cũng không né tránh cô.”
“Không nhìn thấy tôi?”
Triệu Thù Nhiên suýt thì tắt thở, trừng mắt lườm Hàn Dao.
“Hàn Dao, đừng tưởng rằng cô có thành tích xuất sắc thì được quyền coi thường người khác, mắt mọc trên đỉnh đầu!”
Triệu Thù Nhiên lại bắt đầu gây chuyện, nhưng Hàn Dao không thể hiểu nổi vì sao lại có người đánh giá cô như thế.
“Triệu Thù Nhiên, tôi không biết vì sao cô lại nghĩ về tôi như thế, nhưng tôi có thể nói thẳng với cô rằng, tôi không làm ảnh hưởng gì tới cô, vậy nên cô đừng có hằm hè với tôi mãi, không vui chút nào đâu!”

Hàn Dao kéo tay Triệu Thù Nhiên ra, hờ hững đi ra ngoài, hướng về phía sân huấn luyện.

Nhìn thấy một vài người không ra gì, trong lòng cô hơi phiền, tới sân huấn luyện thả lỏng chút.
Trong sân huấn luyện chỉ có vài
người ít ỏi.

Hàn Dạo đi tới, tất nhiên
là có người chú ý tới cô, nhưng chỉ
nhìn sang thôi chứ không để ý
nhiều.
Hàn Dao nhìn quanh một vòng, vận
động cho nóng người, sau đó chạy
dọc theo đường chạy.
Triệu Thù Nhiên vẫn theo cô vào
sân huấn luyện.

Thấy cô chạy, cô ta
cũng chạy, thậm chí còn không làm
nóng người, chỉ ngốc nghếch chạy
theo.
Hàn Dạo không có nghĩa vụ nhắc
nhở cô ta.

Cô ngó lơ cô ta, tốc độ
càng lúc càng nhanh..