Cô bỏ xa Triệu Thù Nhiên vài vòng, cuối cùng thấy cô ta thở không ra hơi, mới tốt bụng đi tới, nói khẽ vào tai cô ta.
“Nếu cô 5mà còn chạy tiếp thì lát nữa không có người khiêng cô tới phòng y tế đâu.”
Nghe thấy ba chữ “phòng y tế”, sắc mặt của Triệu T6hù Nhiên thay đổi hẳn, lần trước cô ta bị quân y dạy cho một bài học nhớ đời.
Đối với cô tiểu thư đỏng đảnh này, chuyện ấy là7 không thể chịu đựng được, trước giờ chưa từng có ai làm thế với cô ta.
Ở nhà, cô ta được nâng niu chiều chuộng quen rồi.

Quâ4n y kia khám cho cô ta xong, rõ ràng cô ta không bị bệnh, nhưng anh ta cứ nhất quyết phải truyền nước cho cô.
Truyền nước thì8 cũng thôi đi, vấn đề là anh ta chọc mấy lần cũng không chọc kim vào được.

Truyền được một nửa, tay cô ta sưng lên, chỉ một chai nước mà mãi không xong, hơn nữa đang truyền dở thì cô ta muốn đi vệ sinh, nhưng lại không thể đi được.
Truyền một chai nước tốn cả một buổi sáng, sau đó quân y kia còn không cho cô ta đi, giữ cô ta ở lại phòng y tế, không ngừng kiểm tra những cái mà cô ta chưa bao giờ thấy, bắt cô ta uống cả vốc thuốc xanh xanh đỏ đỏ, làm cô ta nghẹn đến suýt nôn.
Cả ngày hôm ấy, quân y không cho cô ta đi, cơm trưa cũng không được ăn, quả thực là khiến cô ta muốn phát điên.
Vậy nên kể từ khi đó, Triệu Thù Nhiên sợ phòng y tế vô cùng.

Bây giờ nghe Hàn Dao nói vậy, cô ta tức khắc dừng lại thở hổn hển.
Hàn Dao không muốn để ý tới cô ta, tiếp tục chạy ra khỏi sân huấn luyện, men theo con đường chạy việt dã hai mươi kilomet ở sau núi lần trước.


Cô không muốn nghe con người nhàm chán kia lèo nhèo bên tai mình nữa.
Sau núi rất trống trải, Hàn Dao không định tốn nhiều thời gian ở đây, chỉ chạy quanh một vòng để gϊếŧ thời gian, không có yêu cầu cao về tốc độ.
Cô thong thả chạy theo tuyến đường, hoàn toàn không lo lắng về vấn đề cơm trưa của mình, bởi vì La Hiển Thanh sẽ giữ phần cho cô.

Kể từ khi biết cô có quan hệ với người trong nhà bếp, đám Chúc Quân Dương cũng không lo lắng đến chuyện ăn cơm nữa.

Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, bọn họ cũng được thơm lây Hàn Dao.
Chẳng qua, hôm nay đúng là được nghỉ thật, nhưng nghỉ bao lâu thì lại không như những gì họ nghĩ.
Từ sau núi trở về, Hàn Dao không để ý tới mồ hôi trên người, nhanh chân tới nhà ăn.

Từ phía xa, cô đã thấy mấy giáo quan đi từ nhà ăn ra, dọc đường cười nói với nhau.
Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay được nghỉ mà Hà Tiêu Linh lại cầm còi thì hơi lạ, thế này thì chẳng phải chuyện hay ho gì đâu.
Cô chạy từ cửa sau của nhà bếp vào, trông thấy Tiểu Bân đang rửa bát ở sau bếp, bèn gọi.
“Tiểu Bân, kiếm chút đồ ăn cho tôi.”
Tiểu Bân đáp lời rồi chạy vào.


Lần đầu tiên anh ấy không thấy Hàn Dao ăn cơm ở bên ngoài, mà là vào luôn đây.
Tiểu Bân bưng một suất cơm tới trước mặt Hàn Dao.
“Hàn Dao, sao hôm nay lại ra sân sau ăn vậy?”
Hàn Dao lắc đầu.
“Tiểu Bân, anh ra đằng trước, giúp
tôi nhìn xem mấy người cùng phòng
với tôi đã tới chưa.”
“Được, cô chờ một lát, để tôi đi
xem.”
Tiểu Bân đi ra đằng trước, Hàn Dao
nhanh chóng giải quyết cơm trưa
của mình, trong lòng vẫn nghĩ tới
mấy người cùng phòng.

Lúc Tiểu
Bân chạy về thì Hàn Dao sắp ăn
xong rồi, bưng bát ngẩng đầu nhìn
anh ấy.
Cô không có thời gian nói chuyện,
chỉ có thể dùng ánh mắt để ra hiệu
cho Tiểu Bân..