Kể xong câu chuyện của mình, Hàn Dao im lặng, không muốn nói chuyện nữa.
“Có nghĩa là cô sợ nước từ khi đó hả?” Phó Thiếu Lê xoa đầu Hàn Dao, dường như đang an ủi cô.
“Đúng thế.”
Hàn Dao không nói rằng mình bị6 mẹ nuôi Dương Thanh đẩy xuống sông không chỉ một lần, cũng từng vào bệnh viện vì bị đuối nước không chị một lần, chính 7vì vậy mới ám ảnh với nước đến mức ấy.
Nhưng chuyện đã qua rồi, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì, thêm một ngư4ời biết chuyện thì tức là có thêm một người thương hại cô mà thôi, không còn gì khác nữa, mà sự thương hại là thứ mà Hàn8 Dao không cần.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì cô bị đẩy xuống sông không chỉ một lần mà thôi.”
Đúng lúc này, giọng nói nhè nhẹ của Phó Thiếu Lê vang lên trên đỉnh đầu cô.

Cả người cô cứng lại, cười nhẹ rồi gật đầu.
“Anh đoán không sai.”
***
Hai người ở bên này kể chuyện một hồi lâu, còn ở bên kia, mọi người cũng lần lượt chạy việt dã xong, trở về ký túc xá, một lần nữa lên giường.

Ai cũng âm thầm oán thán, cuối cùng cũng xong rồi, vẫn còn thời gian để đánh một giấc.
Nhưng nửa tiếng sau, dưới tầng lại vang lên tiếng còi, vẫn là ba tiếng giống như lúc trước, chỉ thiếu mỗi giọng nói của Hà Tiêu Linh.
Tiếng còi nhanh chóng im bặt, để lại cả một tòa ký túc xá nhốn nháo.

Dưới tầng, Hà Tiêu Linh và Giang Hàn đứng cạnh nhau.

Giang Hàn giơ tay xoa tai, nhìn cái loa trong tay Hà Tiêu Linh.
“Cậu đừng có dùng loa hô vào tai tớ có được không?”
Giang Hàn vẫn còn thấy tai mình nhoi nhói, Hà Tiêu Linh thì cười tươi rói.
“Tớ sợ bọn họ không nghe thấy nên mới dùng loa, không thì tớ cũng chẳng mang theo cái này, vướng lắm chứ!”
Tiếng vang trong ký túc xá nữ không hề nhỏ đi, ngược lại càng lúc càng lớn.

Vẫn là năm phút, nhưng vẫn chỉ có từng ấy người tới đúng giờ.
“Tiếp tục chạy năm kilomet, chạy xong về ngủ!”
Hà Tiêu Linh vung cái loa đuổi người, không hề có kiên nhẫn.
Kết quả thế này thì phải huấn luyện kiểu gì được đây?
Hà Tiêu Linh hoàn toàn không biết nên làm thế nào nữa.

Kết quả tập hợp khẩn cấp trang bị đầy đủ tệ như thế, lên chiến trường thì khác nào làm bia đỡ đạn?
Cả đám lính nữ kéo nhau chạy về phía ngọn núi phía sau.


Giang Hàn và Hà Tiêu Linh đồng thời day thái dương, con đường huấn luyện còn xa xôi quá!
“Xong rồi thì lại tiếp tục.”
Có vẻ như đã mệt mỏi rồi, Giang Hàn xoa bóp cổ, để lại một câu rồi đi mất.
Hà Tiêu Linh nhìn khung cảnh trống trải xung quanh, cũng trở về theo tuyến đường của Giang Hàn.

Nhân lúc bây giờ chưa về, tranh thủ viết bản kiểm điểm thôi!
Hàn Dao và Phó Thiếu Lê ngồi trên bờ biển, nhìn mặt biển thênh thang, nhìn nơi tiếp giáp giữa mặt biển và chân trời.
Bởi vì câu nói của Phó Thiếu Lê, nỗi lòng Hàn Dao hơi xao động.

Anh đoán hoàn toàn chính xác, chọc trúng vào nỗi tủi hờn cũng như sức chịu đựng của Hàn Dao, khiến cảm xúc mà cô luôn kìm nén bao lâu nay bộc phát toàn diện.
Tính cô hay nhẫn nhịn, bây giờ bỗng muốn bộc bạch hết ra.
Anh gãi đúng chỗ ngứa, khiến nỗi
lòng cô đột nhiên thả lỏng, trở nên
dễ chịu hơn nhiều.
Phó Thiếu Lê không ngừng vỗ nhẹ
vào vai Hàn Dao, dường như đang
an ủi cô.
“Về ngủ đi, sáng mai tôi đưa cô tới
một nơi.”
“Sáng mai?”.