*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)


#02.09.2021


Tại sao lại muốn?


Yến Từ không tìm được lý do đặc biệt gì.


Khi còn sống ở trấn Trăng Non, bài nội nói cho cậu, “Đừng biểu hiện quá nổi bật, nếu cháu muốn giống một người bình thường thì hãy sinh hoạt một cách bình thường.”


Lúc đầu Yến Từ không hiểu, sau này đến khi thấy bà nội bị cô lập, bị khi dễ, bị nói là bà già có một đứa cháu quái vật.


Từ đó về sau, Yến Từ càng không lên tiếng nói chuyện nữa, âm thầm bắt chước cử chỉ hành động của các bạn cùng lứa, cố gắng bắt chước giống bọn họ.


Bà nội rất vui vẻ, thậm chí cảm thấy sớm muộn gì cậu cũng có nhiều bạn bè.


Sau này dọn đến Giang thành, bà nội qua đời, Yến Từ được Hải Xuyên lựa chọn, trở thành học sinh của trường.


Sau đó nữa ——


Cậu gặp Dư Thính.


Nếu điểm quá thấp, cậu sẽ bị đuổi học; nếu điểm quá cao, sẽ bị chuyển ra khỏi ban 7, cũng không muốn trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý, như vậy sẽ làm cậu lo sợ bất an.


Cậu đã sớm có thói quen im lặng không nói chuyện, thói quen yên tĩnh, thói quen khống chế điểm gần bằng nhau ở mỗi kỳ thi, đến nỗi mục đích ban đầu cũng đã sớm quên mất. Cậu chỉ thích làm một pho tượng, ngồi ở một góc không ai chú ý mà ngắm nhìn Dư Thính, đối với cậu như vậy đã đủ hạnh phúc rồi.


Nhưng mà.


Dư Thính đi về phía cậu, làm cho cậu phải dùng đến những ‘số liệu’ đã lâu không đụng tới, cho nên, cậu cũng nên bước ra khỏi thế giới của mình, đi ra bên ngoài.


‘Bà nội dặn.’


Suốt cuộc đời Yến Từ đây là lần đầu tiên cậu nói dối.


Ánh mắt di chuyển tự do, khẩn trương đến mức hàm dưới căng chặt.


Thầy cô vẫn chưa nghi ngờ.


Yến Từ sinh ra ở trong núi, người dân trong núi có chút mê tín, mà cậu lại là quan tài tử, nếu thông minh quá mức sẽ bị những người đó coi là quái vật mất.


Chủ nhiệm lớp cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, đồng thời có chút may mắn, bây giờ phát hiện cũng không muộn.


“Cho nên bây giờ em là vì tiền thưởng?”


“Dạ.”


“Mấy lần trước cũng có tiền thưởng, sao em không thi tốt để lấy?”


Mấy lần trước?


Mấy lần trước không biết sinh nhật Dư Thính.


Cậu không trả lời, chủ nhiệm cũng không cưỡng ép.


“Yến Từ, cách giải đề này em học ở đâu?”


‘Sách.’


“Tự học?”


‘Tùy tiện nhìn thoáng qua.’


Yến Từ bình tĩnh trả lời, chủ nhiệm lập tức kinh ngạc.


Đứa nhỏ này… Thiên tài a.


Chủ nhiệm khống chế biểu cảm gương mặt, từng bước dụ dỗ: “Vậy em có muốn lấy nhiều tiền thưởng hơn không?”


Yến Từ gật đầu.


Muốn, Dư Thính khó nuôi, cậu muốn có tiền mua xương sườn cho cô.


“Vậy… Em có muốn đến ban thực nghiệm không? Để thầy Tô dạy em?”


Ban thực nghiệm mỗi lớp không có nhiều học sinh, thầy cô chuẩn bị phương án học tập theo từng em học sinh, bà nhìn ra Yến Từ không giống người thường, với cậu mà nói, đến ban thực nghiệm là lựa chọn tốt nhất.


Yến Từ không chút do dự đặt bút: ‘Không đi.’


Bà không nghĩ rằng Yến Từ sẽ dứt khoát từ chối, giây tiếp theo lại thấy cậu viết: ‘Quá xa.’


Quá… Quá xa?


Cả người chủ nhiệm choáng váng, ban bình thường ở tòa nhà B, ban thực nghiệm ở tòa nhà A, hai tòa nhà sát bên cạnh nhau, xa chỗ nào?


Yến Từ đem tờ giấy vừa rồi cầm lên: ‘Tiền thưởng khi nào phát?’


Ánh mắt cậu bình tĩnh không gợn sóng, sự khó chịu nghẹn ở cổ họng của chủ nhiệm, không lên cũng không xuống, cực kỳ khó chịu.


Yến Từ trầm tư vài giây, ‘Không đi ban thực nghiệm, nhưng muốn có nhiều tiền thưởng.’


Chủ nhiệm: “...”


Oắt con, em có biết mình đang làm gì không?


Cậu không muốn chuyển ban, chủ nhiệm lớp cũng không thể mạnh mẽ ép cậu rời đi, đem cậu đuổi ra ngoài rồi tiếp tục thống kê điểm.


Thấy Yến Từ đi ra, Dư Thính vội vàng đứng dậy.


“Yến Tư, chủ nhiệm có hung dữ với cậu không?”


Cậu phủ nhận.


Dư Thính nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thành tích của cậu thế nào?”


Thế nào?


Yến Từ suy tư một lát, thành tích không quan trọng, nhưng tiền thưởng không có phát.


Cậu lắc đầu, trên mặt có vài phần mất mát.


Ý gì?


Không được?


Dư Thính gãi đầu, cùng cậu quay về lớp.


Kết quả khi điểm thi được công bố, Dư Thính lập tức trợn tròn mắt, không chỉ riêng cô, toàn bộ bạn học trong lớp đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Yến Từ ở trong góc.


Nhiều ánh mắt tập trung lại đây, Yến Từ thấy nôn nóng, mím chặt môi, biểu cảm trên gương mặt dần trở nên hung hăng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.


“Thu ánh mắt lại chút đi.” Chủ nhiệm gõ mặt bàn, thành công dời đi sự chú ý của học sinh trong lớp.


“Bây giờ công bố thành tích.” Bà cúi đầu, “Vương Thiếu Vũ 424 điểm, Tô Tô 515 điểm…”


Một bài lại một bài.


Chỉ còn mấy người chưa gọi tên.


“Dư Thính 435 điểm.”


Cao hơn đợt trước 35 điểm! Nhiệm vụ thành công gấp 3 lần!


Dư Thính kích động suýt chút nữa nhảy cẫng lên, kìm nén bản thân đi lên lấy bài thi của mình.


Hiện tại còn một người chưa công bố, Yến Từ.


“Yến Từ 715 điểm, chúc mừng đứng vị trí thứ nhất trong kỳ thi này.”


Cậu không lộ vẻ mặt vui mừng, không cảm xúc đi lên lấy bài thi.


Chủ nhiệm nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Thứ sáu sẽ phát tiền thưởng, lúc tan học em đến chỗ cô đăng ký một ít thông tin rồi nhận.”


Quả nhiên, ánh mắt cậu sáng rực lên.


Dư Thính chưa từng thấy qua bài thi hơn 700 điểm, không tính Quý Thời Ngộ.


Cô nhân lúc chủ nhiệm không chú ý, lén lút ném giấy xuống: ‘Cho tớ mượn bài thi.’


Yến Từ không bủn xỉn, trực tiếp đem bài thi và đáp án cho cô.


Môn toán điểm tối đa, mặt giấy sạch sẽ, không có dấu hiệu bôi xóa, chữ cũng đẹp, sạch sẽ nhưng không mất đi sự sắc bén.


Dư Thính lập tức vui vẻ.


Quý Thời Ngộ đã bỏ lỡ hạng nhất đợt thi này, không biết tâm tình hiện tại của tên đó thế nào.


“Chủ nhiệm, em có ý kiến!”


“Em nói.”


Nam sinh đứng dậy, tức giận nói: “Em nghi ngờ Yến Từ gian lận, những thành tích trước kia của cậu ta kém xa bây giờ rất nhiều, chuyện này không hợp lý, hy vọng chủ nhiệm làm rõ!”


Lời này vừa nói, những bạn học khác lập tức phụ họa.


“Yến Từ khẳng định gian lận! Chuyện này không công bằng!”


“Cậu ta là vì tiền, chủ nhiệm không thể dung túng cậu ta như vậy!”


“Đồng ý! Yến Từ không có khả năng thi được điểm cao như vậy, có mờ ám!”


Một đám người cứ như sóng triều, âm thanh càng ngày càng lớn hơn.


Dư Thính nghe được rất tức giận, cũng không e ngại chủ nhiệm còn ở đây, đứng lên đập bàn thật mạnh: “Một đám miệng chó phun ngà voi, tôi thấy các cậu mới là kẻ gian giận đó!!”


Giọng điệu Dư Thính hung dữ: “Người ta thông minh còn biết chăm chỉ nỗ lực, cái thứ não bé như hạt đậu của các cậu làm sao bằng được. Làm sao, cậu ta thi hơn 700 thì là gian lận hả? Tôi nghi ngờ các cậu là mấy thằng hề con hề từ trong rạp xiếc trốn ra đấy!!”


“Ai cũng biết cậu và Yến Từ là loại quan hệ kia, khẳng định cậu đang bao che cho cậu ta!” Nam sinh kia cũng lập tức nổi nóng, lôi lại chuyện cũ ra nói.


Lửa giận của Dư Thính bùng lên, không muốn nói lời dong dài nữa, xông lên muốn đánh người.


Cô hùng hổ như vậy làm cho nam sinh sợ tới tim muốn thót ra ngoài, mà Dư Thính vừa mới nhấc chân, Yến Từ ở phía sau đã kéo áo cô.


Bất ngờ bị kéo làm cho Dư Thính lui về sau hai bước, lảo đảo một cái, trực tiếp ngồi lên đùi Yến Từ


Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, bạn học trong lớp thấy vậy cũng ngưng náo loạn, bầu không khí tức khắc trở nên kỳ lạ.


Yến Từ lẳng lặng nhìn cô, khoảng cách gần trong gang tấc, cô có thể cảm nhận được hơi thở của cậu cùng lớp vải dệt bên dưới.


Dư Thính cứng đờ, đại não trống rỗng.


“Dư Thính, về chỗ.” Lúc này chủ nhiệm mới lên tiếng.


Dư Thính lập tức phản ứng, từ trên đùi cậu đứng dậy, về chỗ ngồi thẳng lưng, eo thon thẳng tắp.


Yến Từ ngồi ở phía sau, từ vị trí này của cậu có thể thấy rõ vành tai của cô gái đỏ lên, tựa như cánh hoa anh đào trên núi tuyết, vô cùng đáng yêu.


“Được rồi, đừng la nữa.” Gương mặt chủ nhiệm bình tĩnh, không trách cứ một ai, hỏi, “Các em cảm thấy đợt thi này khó không?”


Tất cả mọi người gật đầu.


“Cả trường chỉ có hai bạn làm được bài cuối, các em biết là ai không?”


Không ai lên tiếng.


“Một bạn là Quý Thời Ngộ ban thực nghiệm, bạn còn lại là Yến Từ.”


“Cho nên các em dựa vào cái gì mà nói Yến Từ gian lận? Đáp án giống các em? Hay là giống sách giáo khoa?” Chủ nhiệm cầm bút viết đáp án của Yến Từ lên bảng.


Thời điểm chấm bài thi, các thầy cô đã cùng nhau tranh luận một phen, nội dung là có nên cho điểm Yến Từ không. Đáp án là đúng, nhưng phương pháp giải không nằm trong chương trình học.


Cuối cùng giáo viên chấm bài quyết định cho điểm.


Không nên giam cầm tư duy cùng kiến thức của học sinh, không sai cách làm và đáp án chính xác, giáo viên buộc phải cho điểm.


“Đây là công thức đến năm hai đại học mới được học, cũng là cách làm của yến Từ.” Giáo viên ném bút xuống, “Yến Từ chỉ là không thích nói chuyện, nhưng không đồng nghĩa với việc em ấy không cố gắng nỗ lực. Cô hy vọng mỗi thành viên trong lớp chúng ta có thể học được cách tôn trọng những bạn học khác trong lớp và trong trường; nếu nghi ngờ chuyện gì bắt buộc phải có chứng cứ xác thực rõ ràng, không thể ngu muội chỉ trích, bởi vì các em vĩnh viễn không biết, việc công kích ngôn ngữ sẽ mang đến bao nhiêu tổn thương cho người khác.”


Ở độ tuổi này rất khó phân biệt đúng sai, đơn giản là lương thiện, nhưng cũng đơn giản là ác ý. Lời nói này làm cho cả lớp rơi vào im lặng, hiển nhiên cô chủ nhiệm đã đánh thức bọn họ.


“Ngày mai là họp phụ huynh, các em về nhà nhớ báo cho người lớn biết, nếu không thể đến thì phải liên lạc qua wechat với cô.”


Một lời nói ngắn ngủi dung hợp hài kịch cùng bi kịch.


Cả lớp kêu rên khắp nơi, chỉ có Dư Thính và Yến Từ vô cùng yên lặng.


Cô còn đang đắm chìm trong chuyện khi nãy, không dám ngẩng đầu, xấu hổ đến mức ngón chân co quắp.


Phía sau không có tiếng động.


Dư Thính lấy dũng khí, trộm quay đầu về phía sau.


Xoát ——


Yến Từ nâng mắt.


Hô hấp Dư Thính cứng lại, vội vàng quay lên.


Một lát sau, cô lại trộm quay đầu xuống.


Yến Từ vậy mà vẫn đang nhìn cô, làm cô xấu hổ thêm lần nữa.


“Thính Thính.”


Yến Từ kêu cô.


Dư Thính ghé vào bàn: “Không… Không nghe thấy.”


Đầu tiên Yến Từ nhíu mày, tiếp theo tự hỏi, cuối cùng tỉnh ngộ.


—— Dư Thính không muốn bị phát hiện đang nhìn lén cậu.


Sau khi hiểu ra, Dư Thính làm bộ nhìn ra ngoài cửa sổ.


Quả nhiên, Dư Thính lại khẽ meo meo quay đầu xuống.


Nửa người cậu bị ánh sáng chiếu vào, ánh sáng ôn nhu phác họa sống mũi thẳng tắp, dáng môi cũng đẹp, yên tĩnh như mỹ nam trong tranh.


Yến Từ không thèm để ý.


Dư Thính yên tâm.


Cô sợ Yến Từ sẽ vì mấy lời nói lúc nãy mà xa lánh cô, khó lắm cô mới làm ngôi sao trên đầu cậu biến đổi xiu xíu, không thể để đen hơn ban đầu được.


Nghĩ đến đây, Dư Thính nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vui vẻ dọn dẹp sách vở trên bàn.


Yến Từ nghi ngờ.


Chẳng lẽ nhìn trộm cậu vui như vậy??


Yến Từ nghĩ không ra, cũng không dám chủ động đòi bài thi, lỡ như cô lại không muốn quan tâm cậu nữa thì làm sao bây giờ.


______
🐣: Yêu thầm một người, vừa ngọt ngào vừa chua xót. Ó╭╮Ò



[Banner by @kengbe2004]