“Buổi sớm thất nghiệp mở ra cánh cửa ma pháp. Người khổng lồ cự thiên tựa như tiếng gọi của thần thoại ngàn năm. Thế giới kỳ quái, thời gian chậm lại, phân không rõ thật giả… “

Câu hát này âm vực rất thấp. Rất nhiều người hát giọng trầm không tránh được biến thô nhưng Nhan Túc Ngang thì khác, từng lời từng lời như nước suối trong róc rách chảy, đưa người nghe tiến vào một thế giới kỳ diệu.

Ngay cả người xem qua TV cũng bị cuốn hút vào trong giọng hát của hắn.

“Quỷ hút máu vươn răng nanh yêu sách đủ điều…“

Nhan Túc Ngang hát đến đó cũng không dừng mà trực tiếp hòa xướng cùng nam trung Phong Á Luân, “Con người khôn ngoan luôn giành chiến thắng.“

Thanh âm của Phong Á Luân sâu sắc hơn nhưng vẫn mang theo sự nhẹ nhàng của giọng mũi, lại xướng câu hát dài như phảng phất nỉ non làm mê mẩn tâm thần người nghe.

Hai người hợp xướng hết sức tự nhiên, khán giả còn chưa thoát ra khỏi giọng hát của Nhan Túc Ngang đã không tự chủ được mà sa vào biển rộng do thanh âm của Phong Á Luân tạo nên.

“Đọa thiên sứ mở cánh giữa không trung, mỹ lệ tựa thiên thần….“

Kiều Dĩ Hàng dùng giọng cao hòa vào.

Phong Á Luân hướng hắn hơi gật đầu.

Kiều Dĩ Hàng lén lút hít vào một hơi sau đó triệt để bạo phát —

“Thì dù thế giới có tan vỡ, thời không không phân tỏ, tình yêu đã bén rễ sâu trong lòng ta. Ai có thể định rõ thắng bại đây? Dùng cả sinh mệnh này đổi lấy vết thương trong tâm hồn, ai cố gắng  giữ lấy mãi tuổi thanh xuân?“

Giọng hắn khỏe, khi đạt tới đỉnh làm cho tâm hồn mỗi người nghe đều cảm thấy rung động.

Cao Cần đứng ở phòng điều khiển, nhìn giám khảo cùng khán giả đều bị mê hoặc, khóe miệng hơi cong lên.

Thành công.

“Khuôn mặt hiện ra trên nước đó, ta nguyện giữ lấy trong suốt cuộc đời này… ”

Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân cùng Kiều Dĩ Hàng ở đoạn cuối hợp thanh.

Âm luật là như nhau nhưng lại phân rõ ba cảm giác: trong trẻo, sâu sắc, khỏe khoắn…, phảng phất như đàn vi-ô-lông, vi-ô-lông-xen cùng kèn trumpet hợp tấu.

Tiếng ca ngừng lại nhưng toàn trường quay vẫn im lặng.

Khoảng năm sáu giây sau, tiếng hoan hô như sấm vang lên.

Chung Nghiêu cùng Lê Mặc đứng cạnh sân khấu vỗ tay, biểu cảm trên mặt như vẫn còn đang chìm đắm trong bài hát.

Chung Nghiêu đi lên trước, vỗ vai Nhan Túc Ngang cười: “Không hổ là Đại Thần, vừa về nước đã oanh oanh liệt liệt.”

Khóe miệng Nhan Túc Ngang cong lên, tự tiếu phi tiếu: “Không phải chưa về nước đã oanh oanh liệt liệt sao?”

Chung Nghiêu hơi nghiêng đầu, đưa mặt chuyển tới góc chết của máy quay, nhíu mày với hắn.

Lê Mặc nói: “Ta giờ đã biết cái gì gọi là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng liền nổi.”

Chung Nghiêu quay đầu nhìn hắn: “Ngươi vừa mới biết còn ta chí ít đã biết ba lần. Lúc Đại Thần gia nhập là một, Yaren ra mắt lại biết thêm lần nữa. Lần thứ ba là lúc Đại Kiều xuất đạo.”

Kiều Dĩ Hàng dù không thích nickname Đại Kiều nhưng trong trường hợp này cũng chỉ có thể cười cười.

Lê Mặc nói: “Chúng ta là người ngoài nghề. Hãy nghe nhận xét của ban giám khảo trước đã. Mời Trương lão sư.”

Trương lão sư cầm lấy micro, chỉnh lại mắt kính nói: “Kỳ thực lúc Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân đi ra cùng với Kiều Dĩ Hàng ta sợ ngây người. Quả thực là không nói được gì bởi ta không hiểu được vì sao ba người bọn họ lại hợp xướng. Có người sẽ nghĩ bọn họ lấy đông hiếp yếu nhưng mọi người đều là sao, đã từng biểu diễn rất nhiều lần nên hoàn toàn không thể có chuyện như vậy. Hơn nữa, ca khúc này hợp xướng khó hơn đơn ca. Ta tin với thực lực của ba người, đơn ca cũng không khó. Dù độ ngang âm vực rất lớn nhưng không vượt quá khả năng của ba người, tuy nhiên hợp xướng sẽ phải chú ý chuyện phối hợp, nhất là các câu chuyển. Ta nghĩ muốn chuyển từ phần của mình sang phần người khác mà không đột ngột là rất khó, thế nhưng các ngươi hát có thể nói là hoàn mỹ.”

Mặc dù trước đó đã thỏa thuận với Cao Cần từ trước nhưng những lời vừa rồi đều là xuất phát từ tâm khảm.

Chung Nghiêu nói: “Trương lão sư đã đưa ra đánh giá rất cao. Chúng ta hãy cùng nghe ý kiến của Chúc lão sư.”

Chúc lão sư cầm lấy micro: “Kỳ thực lúc bọn họ hát xong ta định đứng lên vỗ tay, thế nhưng…”

Tiếng vỗ tay của khán giả lại vang lên điên cuồng.

Chúc lão sự cười tủm tỉm chờ bọn họ vỗ xong mới nói: “Thực xin lỗi, bởi vì tuổi đã cao, đi đứng không thuận tiện. Nói thật là ca khúc này rất êm tai nhưng còn chưa đạt đến mức độc nhất vô nhị. Tuy thế, khi Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân và Kiều Dĩ Hàng hợp xướng, ta muốn nói, nó là độc nhất vô nhị.”

Lúc tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, tiếng huýt gió cũng xuất hiện.

Nếu như nói màn biểu diễn của ba người như liệt hỏa thì giám khảo chắc chắn là cuồng phong, khiến liệt hỏa càng cháy mạnh, cháy sáng.

Lê Mặc nói: “Xin mời Cúc lão sư.”

Cúc lão sư cầm micro, hướng về phía Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân: “Cái gì cần nói bọn họ đều đã nói hết nhưng ta rất tò mò muốn biết vấn đề Trương lão sư mới đưa ra. Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân sao lại đến tham dự trận khiêu chiến này?”

Giám khảo đều đã lăn lộn nhiều năm trong làng giải trí vậy nên rõ ràng biết Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân sẽ tham dự nhưng lúc này biểu hiện thập phần vô tội.

Nhan Túc Ngang mỉm cười: “Sự kinh ngạc như thế ta cũng đã từng cảm thấy. Chính là lúc đang ở Mỹ mà nghe có người muốn khiêu chiến. Ta kinh ngạc không phải vì có người khiêu chiến ta mà là có người đem việc đó chia thành từng bước, tựa như đánh thành. Hôm nay ta xuất hiện ở đây thứ nhất là cho thấy ta không sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào, cũng rất nguyện ý nhận lời. Thứ hai là để chứng tỏ, ta, Phong Á Luân cùng Kiều Dĩ Hàng đều là nghệ nhân như nhau. Có thể phân rõ tiền bối – hậu bối nhưng tuyệt đối không phân trên – dưới.”

Chung Nhiêu nói: “Các ngươi không sợ người khác nói ba người các ngươi ỷ đông hiếp yếu sao?”

Phong Á Luân lại cười: “Ngươi nghĩ sao?”

Chung Nghiêu nói: “Ta nghĩ ban giám khảo đã cho đáp án chính xác rồi.”

Kiều Dĩ Hàng cười yếu ớt: “Kỳ thực ta đối việc thắng thua không quá coi trọng. Nếu ta thua, ta vẫn là Kiều Dĩ Hàng tựa như Trầm Thận Nguyên dù thua cũng vẫn là Trầm Thận Nguyên mà thôi. Làm nghệ sĩ quan trọng không phải thắng bại mà là hợp tác. Đóng phim, ra đĩa đều không phải chuyện một người có thể làm được. Lần này có thể hợp tác cùng Nhan Túc Ngang và Phong Á Luân, ta nghĩ ta đã thắng.”

Chung Nghiêu cười gật đầu: “Đích thực là đã thắng.”

Lê Mặc quay đầu nhìn Lục Vạn Bằng tựa như tiểu hài tử bị vứt bỏ xấu hổ đứng ở bên cạnh, vội vã đi qua nói: “Dù nói thế nào đây cũng là một cuộc đấu đặc sắc. Cao thủ so chiêu đôi khi không quan trọng thắng thua mà là quá trình.”

Khóe miệng Lục Vạn Bằng co lại, định mở miệng nhưng Lê Mặc đã đưa micro đi chỗ khác.

Chung Nghiêu phụ họa: “Tạo phúc cho khán giả.”

Lê Mặc tiếp lời: “Như vậy là xong việc?”

Chung Nghiêu nói: “Ta rất muốn nghe lại bọn họ hát lần nữa.”

“Về nhà coi lại đi.”

Màn khiêu chiến oanh oanh liệt liệt cứ như vậy mà hạ màn một cách mơ hồ. Thẳng thua không nói rõ nhưng đích thực là không cần thiết.

Người hiếu kỳ xem sẽ nghĩ “A, sao lớn quả nhiên là sao lớn, không giống người thường, chỉ riêng khí thế cũng đã khiến người khác hâm mộ.“

Người am hiểu sẽ nghĩ “Nga, đúng là làng giải trí. Kẻ không biết gì đi vào liền bị hại chết mà không biết chết như thế nào.“

Nhưng dù là kẻ hiếu kỳ hay người am hiểu cũng đều không biết, có người vì thế mà được lợi.

Cao Cần mở điện thoại, mơ hồ nghe được tiếng Chung Nghiêu cùng Lê Mặc từ TV đầu bên kia truyền tới.

“Trương tổng.” Hắn mỉm cười.

“Làm đẹp lắm.” Coi như là đối thủ, Trương Phục Mãn chưa bao giờ keo kiệt lời khen.

Cao Cần nói: “Đòn này của Trương tổng cũng làm đẹp lắm.”

Trương Phục Mãn cười: “Không phải ngươi đã biến nguy cơ thành cơ hội đó sao? Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân, một người phát triển ở nước ngoài, một người bán thoái ẩn, độ hâm mộ cũng giảm. Hôm nay ngươi ra đòn, lần nữa khiến bọn họ càng được biết đến. Quan trọng nhất là, đẩy Kiều Dĩ Hàng lên một bậc. Tin rằng sau hôm nay, rất nhanh sẽ có đạo diễn cầm kịch bản đến rèn đúc diễn xuất của hắn. ”

Cao Cần nói: “Trương tổng cũng biến một khối gỗ mục thành một cây lương đống a.”

“Hắn còn sớm, còn cần tôi luyện nhiều.” Trương Phục Mãn nói, “Dù thế nào thì cũng hợp tác vui vẻ.”

Cao Cần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vì hợp tác nên nhất định phải có qua lại. Trương tổng sau này đi toa-lét nhớ kỹ không nên cởi quần.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ta sẽ trăm phương nghìn kế tìm người chụp ảnh.”

“…”

Cao Cần dập điện thoại, xoay người đi tìm bọn Kiều Dĩ Hàng.

“Thế nào?” Mặc dù đã biết kết quả nhưng Cao Cần vẫn hỏi.

Kiều Dĩ Hàng khóe miệng giương lên, giơ tay lên.

Cao Cần nhíu mày, vươn tay theo.

Vỗ tay hoan nghênh!